Trăng thanh gió mát, trên một đỉnh núi ba người Xuân Đức, Vô Địch, Tà Long vẫn đang tiếp tục uống rượu, mỗi người một vò rượu lớn uống như uống nước lọc.
Uống hết nguyên vò rượu Xuân Đức ném thẳng cái vò rượu hết xuống chân núi, ngửa mặt nhìn trời cao hắn than thở:
" Quay đầu lại đã hơn 10 năm, nhìn đi nhìn lại cuộc sống ta thật vô nghĩa, cả ngày toàn chém với giết, thời gian tốt lành chẳng có là bao. Hai người bọn mi nói ta đây sống có phải hay không quá thất bại rồi."
Tà Long còn chưa uống hết, hắn vừa một ngụm lớn xong, đặt vò rượu ở bên cạnh, cắn một miếng thịt rồng nhai nhoàm nhoàm, nghe Xuân Đức than thở hắn một mặt xem thường nói:
" Cuộc sống như ngươi bây giờ là mong ước của bao nhiêu người, hắc, thật là ở trong sướng lại còn không biết, Củ Cải Trắng ta nói cho mi biết có vô số kẻ vì gia tăng một chút thực lực phải đánh đổi không biết là bao nhiêu, đôi khi là cả mạng sống của chính mình, mà người đây, ngươi có người thân, có thực lực mạnh mẽ, mi còn đòi gì nữa. Chẳng lẻ còn muốn lên trời sao, đừng có không biết đủ như vậy? "
Vô Địch cũng là ở bên cạnh cười nói:
" Lão Tà nói rất có lý, người nên biết đủ đi, nếu không phải ngươi điên cuồng chém giết thì lấy đâu ra một Xuân Đức như ngày hôm nay, cái gì cũng có giá của nó mà. "
Gió núi thổi vù vù, Xuân Đức không có đáp lại lời của hai người mà yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379761/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.