Cứ đi một đoạn Xuân Đức lại lấy cái ngọc bội ra nhìn nhưng không hiểu cái ngọc bội này có phải bị hư hay không mà lúc thì sáng lúc thì ảm đạm mặc dù hắn đang đứng tại chỗ. Nhìn cái ngọc bội trên tay mà hắn muốn bóp cái cho nát luôn cho rồi, hắn thầm chửi tên đần long chết tiệt kia đưa cái gì không đưa, đưa cái thứ vớ vẩn này bây giờ thì nó phế hoàn toàn rồi.
Khi hắn đang đứng yên suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì thiếu nữ phía sau không biết đầu có bị sao không mà lại tự dưng đâm vào người hắn. Quay lại nhìn thiếu nữ đang ngã ngồi trên mặt đất đôi mắt Xuân Đức ánh lên những tia sáng xanh lục vô cùng đáng sợ lạnh giọng đạo:
" Ta đang rất không vui, tốt nhất không có lần sau nếu ngươi có thời gian suy nghĩ lung tung thì nghĩ xem có cách nào giúp ta tìm củ nhân sâm chết tiệt kia không? ".
Thu Thủy bị Xuân Đức nhìn mà cảm thấy cả người phát lạnh, răng không tự chủ được va vào với nhau lập cập, nàng cứ như vậy ngồi ở dưới đất sợ hãi nhìn Xuân Đức mà không nói được câu gì.
Nhìn biểu hiện của nàng Xuân Đức bất lực rồi, hắn cảm thấy mình có đáng sợ thế sao. Xuân Đức thầm nghĩ ta chỉ nhìn ngươi một cái, khuyên ngươi đi đứng cẩn thận một chút thôi cũng không làm gì người, ngươi làm cái gì mà cứ như ta giết ngươi tới nơi.
Xuân Đức có lòng tốt đưa tay định kéo nàng lên nhưng khi hắn vừa chìa bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379646/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.