Hỏi xong tên nàng thì Xuân Đức cũng không hỏi thêm gì nữa, mà quan sát chiến trường. Mới qua vài canh giờ hắn đi ra ngoài mà bây giờ chiến đấu đã gần như là kết thúc rồi, chỉ còn vài ba chỗ đang có chiến đấu nhỏ lẻ, ở phía sau cũng không còn tên nào, đám người Thanh Trúc thì đang chạy tưng tưng đi tìm đối thủ. Xuân Đức cười âm hiểm lầm bầm đạo " Đám ngốc, các ngươi tưởng huyết ma là cái gì? bây giờ cứ để các ngươi vui vẻ, đợi khi ta thú huyết ma về thì các ngươi biết mùi. hắc hắc ".
Sau giây phút choáng váng vì na di quá xa, mọi người đều đứng dậy và quan sát xung quanh, khi thấy cảnh tượng bên dưới thì đám thái điểu này lại bắt đầu công cuộc cho chó ăn chè.
Khi đã nôn sạch tim gan phèo phổi mọi thứ ra hết rồi thì đám này mới ngồi bệt xuống đất không nói một lời, dường như bọn họ bị cái gì đã kích ghê gớm lắm. Có lẽ cảnh tượng bên dưới thật quá trùng kích, xác đám người Hắc Vương Tông bây giờ không phải là thành một ngọn núi nữa mà đã thành một dãy núi dài hơn ngàn dặm, thảm trạng đủ kiểu, không thiếu thể loại gì nhưng có chung đặc điểm là cái xác nào cũng không còn nguyên vẹn, trên người ít nhất cũng có vài ba lỗ máu to như nắm tay, nhiều thì chỉ còn có mỗi bải thịt bầy nhầy.
Khi đám thái điểu này đang còn thất thần thì lão Tà không biết từ đâu chui ra cả thân hình quấn quanh ngọn núi mấy vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1379619/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.