Chương trước
Chương sau
Xuân Đức nói thì nói vậy thôi, chứ bọn này chọn kiểu gì thì kệ bọn chúng, hắn muốn bọn này chết thế nào là quyền của hắn, không dây dưa nhiều lời gì, tâm niệm động một luồng gió lốc đen được tạo thành bao trùm mấy người kia, không có tiếng kêu la hay hét thảm gì, khi luồng gió lốc kia tan biến đám người của Thiên Thu Thánh Địa cũng không thấy đâu rồi.
Quay lại nói với Thanh Trúc:
" Đã xong chưa, chúng ta lên đường đi săn, con mồi thì nhiều mà thời gian cũng không phải là quá mức dư thừa, để cho mấy con côn trùng kia đánh hơi thấy mùi nguy hiểm chạy đi mất thì phiền lắm, tốn công săn giết".
Thanh Trúc nghe Xuân Đức hỏi thì lấy lại tinh thần, siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi thở ra, nàng quay lại nói với mấy người Cổ Phàm:
" Ta cũng nói với các ngươi rồi, bây giờ ta đi theo kẻ lừa đảo,mọi người về tông môn đi"
nói xong này cũng quay lại đi về phía Xuân Đức, nhưng nàng chưa đi được vài bước thì đã có một bàn tay nhỏ nắm lại. Quay lại thì thấy Thanh Mai đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mình.
Thanh Trúc sờ đầu nàng thân thiết sau đó mới nhẹ nhàng đạo: " Muội muội ngoan, nghe lời về tông môn đi, sẽ có người thay tỷ chăm sóc muội, thời gian sau nhớ phải tự chăm sóc bản thân đấy".
Thanh Mai lắc đầu như cái trống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng đạo một cách đáng thương:
" muội không về đâu, muội muốn đi theo tỷ, chịu khổ mấy muội cũng chịu được mà, đừng đuổi muội về".
Mấy người Cổ Phàm, Dương Tuấn, Lăng Thiên cũng đồng dạng nhìn Thanh Trúc cầu khẩn, ý tứ rất rõ ràng ra cũng muốn đi theo, giúp bọn ta.
Thấy mấy người này dây dưa không dứt, Xuân Đức không kiên nhẫn đạo:
" muốn đi thì sau này đừng có mà hối hận, bây giờ ta thấy mấy đứa các ngươi mà cứ dây dưa như vậy thì tới tết pháp mới xong, như vậy đi,đã muốn đi theo thì cứ đi theo, sống chết có số không cần lo, cầm kiếm xử lý hết 7 tên còn lại kia đi rồi lên đường, à mà nhớ đem mấy cái nhẫn không gian kia lại cho ta luôn".
Mắt mấy người Cổ Phàm, Lăng Thiên, Dương Tuấn sáng lên, ngay lập tức rút ra binh khí chém bay đầu mấy tên còn lại ở dưới đất, thuần thục tháo nhẫn trữ vật trên tay mấy cái xác rồi nhanh chân chạy lại đưa cho Xuân Đức nịnh nọt đạo:
" Lão đại vật của người cần đây".
Xuân Đức cầm mấy cái nhẫn trữ vật kia, cũng không liếc một cái ném vào trong không gian vong linh cho lão hệ, việc còn lại là của tên bạn gay giải quyết rồi,chắc chắn nếu phát hiện có thứ tốt thì hắn sẽ được thông báo ngay thôi.
Nhìn mọi người Xuân Đức đạo: " Đi theo ta, chúng ta tới vị trí con mồi tiếp theo, lần sau ta sẽ để cho các ngươi chém giết thỏa thích, yên tâm đi lúc chém nhau có mất vài bộ phận cũng không sao, ta hứa không để các ngươi chết, cùng lắm thì làm tên còn sống phế nhân mà thôi". Cảnh báo mọi người xong thì hắn cũng bay đi, nhưng hắn bay rất chậm để mà còn chờ mấy con gà đi phía sau.
Mọi người nghe Xuân Đức hứa thì cả đám khóe miệng co quắp lại, sống mà làm phế nhân thì thôi khỏi cần sống, chi bằng cứ giết bọn ho cho rồi, nhưng đã quyết tâm theo Xuân Đức mọi người cũng không vì thế mà sợ hãi, trong mắt mọi người ánh lên những ánh kì dị, cả đám vận hết sức mạnh mà mà đuổi theo sát Xuân Đức.
.......
Cùng lúc đó ở Thiên Thu Thánh Địa.
Một tên đệ tử đang trông coi hồn bài thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ của hồn bài liên tục, hắn vào bên trong kiểm tra thì không khỏi biến sắc mặt, hàng loạt hồn bài bị vỡ nát tan tành, đa phần đều là đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm, còn có vài trưởng lão, trong đó còn có một trưởng lão kim bào.
Ngay lập tức hắn rung chuông báo động lên. Từng tiếng chuông thê lương ngân vang, lặp đi lặp lại trong Thiên Thu Thánh Địa rộng lớn. Tiếng chuông như xuyên thẳng vào trong linh hồn từng người khiến cho tất cả mọi người trong Thiên Thu Thánh Địa đều có thể nghe thấy. Từ đệ tử ngoại môn, nội môn đến cả những người đang bế quan, các trưởng lão trong Thánh Địa đều nghe được rõ ràng.
Mọi người tuy không biết chính xác tiếng chuông này có ý nghĩa gì, cái này chỉ có những cao tầng mới hiểu được, vì đã bao nhiêu vạn năm chưa từng có trường hợp như vậy xẩy ra, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được một điều không lành đã xẩy ra với Thánh Địa.
Ở trước cửa phòng đặt hồn bài bỗng nhiên xuất hiện một bà lão lọm khọm gần đất xa trời, nhưng cả người bà lão tán dật ra khí tức vô cùng đáng sợ. Tên đệ tử trông coi hồn bài thấy bà lão này xuất hiện thì quỳ xuống cuối đầu sát xuống đất không dám ngẩng mặt lên, hắn run run, không nói ra được một lời.
Bà lão thấy vậy vẫn bình thản đạo " đứng dậy đi có chuyện gì kể lại cho ta biết".
Tên đệ tử kia nghe vậy nhưng cũng không dám đứng dậy vẫn quỳ dưới đất mà thuật lại chuyện vừa xảy ra, không dám có chút che giấu, bà lão khi nghe xong thì cau mày sau đó thì biến mất vô ảnh, vô tung.
Tên đệ tử kia, sau một lúc lâu bà lão đã rời đi thì mới dám đứng dậy, cả người tên này bây giờ mồ hôi cứ tuôn ra như tắm, hắn ngồi trên mặt đất thở hổn hển, vừa thở dốc vừa lấy tay lau trán.
Chuyện như vậy cũng tương tự đang diễn ra tại Hắc Vương Tông, trên dưới đều đang rất bất an.
Ngày hôm sau thì một tin tức kinh thiên được lan truyền ra, vô số đệ tử của ba thế lực bá chủ đều bị chết trong Ma Linh Sâm Lâm và hiện tượng quái lạ bầu trời trời Ma Linh Sâm Lâm bị mây đen che kín cũng được mọi người bàn tán.
Có người cho rằng đây là dị bảo xuất thế, có người lại cho đây là có Âm Linh vô cùng cường đại gây nên. Nhưng tiêu điểm vẫn là môn đồ của 3 thế thực bị tiêu diệt bên trong Ma Linh Sâm Lâm, vô số đoàn đội thám hiểm đã được tạo ra nhằm tìm ra bí mật to lớn này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.