Đăng kí kết hôn, ở chung, hình như đúng là danh chính ngôn thuận.
Ngược lại nếu không ở chung thì lại có vẻ kì lạ.
Thời Niệm Niệm không kiếm cớ nữa, ngón tay co lại cuộn vào nhau, ậm ờ một hồi lâu, sau đó cam chịu ngẩng đầu: “Em không quen.”
“Chẳng phải em là học bá sao?” Anh kéo dài âm, không có ý tốt, “Học tập một chút là quen thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải ‘nghỉ ngơi’.”
Thứ này căn bản không học nổi, Thời Niệm Niệm thầm oán.
Nhưng Giang Vọng không nghe cô, sang chỗ bên cạnh, ngồi kế bên cô, giây tiếp theo tay đặt lên đùi cô, cô mặc một cái quần sooc bò, chiều dài trung bình, lúc ngồi thì hơi co lên trên, lộ ra một vùng da mịn màng.
Giang Vọng đã ngấp nghé từ lâu.
Động tác của anh vừa tự nhiên lại thành thạo, giống như không phải đang vuốt bắp đùi trắng nõn hơi lạnh, mà là tay vịn của ghế.
Ánh mắt thoáng cụp xuống, không chút giấu diếm, trắng trợn và trần trụi.
Thời Niệm Niệm rốt cuộc cũng biết tối nay không có khả năng được thả chạy.
Nơi này cách xa bến xe buýt công cộng, gọi xe đoán chừng cũng không thể đến trong chốc lát, chỉ cần Giang Vọng hạ quyết tâm không tiễn cô về thì đoán chừng đêm nay cô cũng sẽ không có hi vọng đi được.
Giữa hai lựa chọn bất lợi thì phải chọn bên có ít bất lợi hơn.(*)
(*) Nguyên văn là “lưỡng hại tương quyền thủ kì khinh”: Nếu cả hai lựa chọn đều có tổn thất thì phải chọn bên có ít tổn thất hơn.
Thời Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-mang-ten-em-diem-tho-ngu/1819634/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.