Đương nhiên là Thời Niệm Niệm sẽ không ngốc đến mức đi hỏi anh ‘học’ là học cái gì, đứa ngốc cũng có thể đoán được dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cô đỏ mặt tía tai đẩy anh ra, nhặt cặp lên tới sô pha bên cạnh ngồi đọc sách.
Giang Vọng nhếch môi, trái lại cũng không làm phiền cô nữa, mở máy tính ra bắt đầu đọc email được gửi tới.
Qua một lát, anh gập đầu ngón tay gõ hai cái lên bàn: “Ngồi đây này.” Anh hất cằm về phía chỗ ở trước mặt mình.
Bàn làm việc rất rộng, khoảng cách giữa hai người rất xa, Thời Niệm Niệm áng chừng khoảng cách an toàn xong, cầm sách đi qua, kéo cái ghế đối diện anh ra ngồi xuống.
Ánh mắt Giang Vọng lướt qua bìa sách, nhướng mày lên, hỏi: “Học khoa lâm sàng nào ở đại học vậy?”
Thời Niệm Niệm hơi ngừng, trái lại cảm thấy ngại ngùng: “Khoa tai.”
Không phải là Giang Vọng không biết tình huống ở đại học của cô, mà còn rất thường cử người đi tìm hiểu nữa, biết cô ở đâu, biết cô lên đại học không yêu đương, cũng biết cô học y, nhưng không biết cụ thể là cô học cái gì.
Giọng anh càng trầm thấp, khẽ cười nói: “Vì anh à?”
“Ừ.”
Giang Vọng quả thật không thể nói nổi là cảm giác gì, Thời Niệm Niệm luôn có thể đem tới cho anh những niềm vui bất ngờ.
Cô ngồi đối diện anh hỏi: “Bây giờ tai của anh đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt lắm.” Anh nói.
Chưa tới một chốc, có người gõ cửa, một người đàn ông đi vào, nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-benh-mang-ten-em-diem-tho-ngu/1819633/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.