Hiển nhiên Việt Ca không ngờ rằng Giang Họa sẽ đưa ra yêu cầu này, hắn có chút kinh ngạc nhìn Giang Họa, hồi lâu sau, khóe môi mấp máy: "Vậy đến hiệu sách, ở đây có một phòng trống."
Đây là một lời từ chối khéo, đáng tiếc là Giang Họa song thương cảm động, căn bản không nghe hiểu.
"Tôi mệt, không đi nổi."
"..."
Việt Ca lộ ra vẻ khó xử.
Giang Họa đã từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, mỗi khi Việt Ca thể hiện ra cái dáng vẻ này, mọi người trong lớp sẽ tỏ rõ sự hoảng loạn ảo não, trong miệng liên tục xin lỗi, cũng không biết họ đang hoảng loạn cái gì.
Giang Họa nghiêng đầu: "Cậu không muốn?"
Người bên cạnh ngón tay bỗng chốc cuộn lại rồi thả lỏng ra.
Việt Ca nhìn đăm đăm Giang Họa, lắc đầu nói: "Không, nhưng nhà tớ hơi chật chội."
Giang Họa xua tay: "Không sao, tôi chỉ ở lại một lát thôi."
Bị phớt lờ, Lý Lỗi tìm cơ hội lẩn mất, tài xề lão Trần đang dừng bên đường chờ lệnh. Dù trong lòng Giang Họa không mấy tình nguyện nhưng vì nhiệm vụ, vẫn đi theo Việt Ca vào nhà ngang.
Chưa đến 19h, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
Vừa rảo bước tiến lên hàng hiên, tầm nhìn đã bị bóng tối bao phủ, dọc hàng hiên chật hẹp chất đầy đống đồng nát tạp nham khiến cho không gian hoạt động vốn đã hạn chế lại càng trở nên chen chúc.
Một mùi ẩm mốc đột nhiên xộc vào mũi, Giang Họa bịt mũi lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-bao-nhieu-buoc-de-to-mau-cho-bach-lien-hoa/3326515/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.