Suốt chặng đường từ văn phòng đến lớp, cả hai người họ đều giữ im lặng.
Giang Họa liếc nhìn Việt Ca, trong đầu hỏi hệ thống: "Chẳng lẽ về sau tao phải học tập?"
Hệ thống nghẹn, không thể tin được: "Đây mà là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là cơ hội tiếp cận bạch liên hoa sao?"
Nói là nói vậy, Giang Họa bĩu môi: "Nhưng tao thật sự không muốn học."
Hệ thống lạnh lùng hỏi: "Vậy cậu muốn chết?"
Giang Họa: "..."
Bực bội kéo mạnh cà vạt, Giang Họa mệt mỏi thở dài.
Nghe được âm thanh, Việt Ca quay đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ.
Giang Họa sờ sờ mặt, hỏi: "Trên mặt tôi có dính cái gì sao?"
"Không." Việt Ca thu hồi tầm mắt.
Hệ thống tốt bụng phiên dịch: "Dạy một đứa học dốt như cậu, bạch liên hoa còn chưa thở dài, cậu thở dài cái gì?"
Giang Họa buồn bực: "Cậu ta thở dài làm gì, không phải bạch liên hoa giúp người làm niềm vui sao?"
Tẩy não quá mức thành công, hệ thống lựa chọn im lặng.
Hai người họ cùng nhau trở lại lớp học, cho đến nay học sinh dốt và học sinh giỏi luôn là trọng điểm được mời đi 'uống trà' với giáo viên, cảnh tượng này cũng không quá thu hút nhiều sự chú ý.
Tuy nhiên, vẫn có một số người mắc hoang tưởng người bị hại, vội vàng vây quang Việt Ca nhỏ giọng dò hỏi, thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh giác liếc nhìn Giang Họa.
.... Nhìn cậu làm gì?
Giang Họa cúi đầu ngắm nghía cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-bao-nhieu-buoc-de-to-mau-cho-bach-lien-hoa/3326514/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.