Thượng Tình nghe xong rầu thấy mịa mà Trương Viễn Hoài lại rất thiếu lương tâm nói tiếp: "Nếu anh ấy đã muốn tôi sử dụng anh, vậy tôi cũng chẳng e ngại."
Trương Viễn Hoài chưa nói ra dự định, bỗng nhiên để ý đến Uông Thăng bởi vì anh ta đang trong bộ dạng đứng yên một chỗ không chớp mắt, miệng hơi há ra như chưa kịp nói lời gì đã bị định thân.
Hắn hỏi Đại Lợi: "Ủa nãy giờ tên này đứng hình hả?"
Đại Lợi lí lẽ: "Chứ hông lẽ để hắn coi cậu làm khùng làm điên, nói nhảm với tên pha kè này?"
"Ê con mèo đen chết tiệt kia, tao nghe hết đó." Thượng Tình bất mãn lên tiếng.
Không phải ngẫu nhiên mà gọi Đại Lợi là đại fan của Thượng Tích, nếu đơn thuần hâm mộ thì nói làm gì? Đến cả thái độ đối với người xây dựng hình tượng giống Idol cũng sặc mùi kì thị, ghét bỏ y như mấy đại fan: "Thì sao? Đồ pha kè."
Không hiểu sao nhìn Đại Lợi "thân thiết" với Thượng Tình, cậu cảm thấy rất khó chịu? Đặc biệt là kể từ khi mất dữ liệu, Đại Lợi không còn thân thiết với cậu như xưa nữa.
Dẹp rạp xiếc mới xây của Đại Lợi và Thượng Tình qua một bên, sau khi nhét Thượng Tình lại vào nhẫn bạc và giải định thân cho Uông Thăng, bấy giờ Uông Thăng nói với hắn: "Tôi sẽ tăng cường kiểm soát căn cứ, tuy nhiên giải quyết mấy mối nguy ngoài kia vẫn hơn."
Trương Viễn Hoài: "Được, tôi biết rồi."
...
Vì gấp gáp muốn trở về thế giới ảo với Trường Nhạc nên từ ngày bị đánh thức, Trương Viễn Hoài dồn sức đối phó các thế lực thù địch không ngừng nghỉ. Chẳng hạn như hiện tại, dù chỉ mới qua bảy ngày mà hắn đã tiến hành kế hoạch bẫy Lưu Tung được một nửa nhờ sự giúp sức lớn lao của Thượng Tình.
Có lẽ cho đến bây giờ, người hi sinh nhiều nhất là Thượng Tình chứ không ai khác.
Lúc này Thượng Tình mang bộ tóc dài đến eo, bộ dạng kiều diễm nép vào trong lòng của một thiếu niên mới lớn.
E lệ thấy ghê.
Trương Viễn Hoài quả thực nói không sai, đúng là chỉ cần đôi mắt con người không tiêu biến thì mỹ nhân kế sẽ chẳng bao giờ lỗi thời.
Kế sách hay thì hay đó, tuy nhiên Thượng Tình vẫn rất ấm ức. Bởi vì lúc đầu anh còn ảo tưởng sẽ được cùng hắn sát phạt tứ phương, mở rộng tiền đồ, tạo nên một giai thoại đẹp có thể sánh ngang hàng loạt khung cảnh nên thơ lãng mạng trong quá khứ mà Trương Viễn Hoài đã có với Thượng Tích. Ai ngờ Trương Viễn Hoài, cái đồ thủ đoạn đó biết Lưu Tung háo sắc liền đẩy anh vào hố lửa này không chút lưu tình luôn.
Thượng Tình ngoài cười mà lòng ai oán.
Cái đồ thất đức, bất lương nhà em. Cho dù không nói đến tình cảm của anh, sao em có thể đành lòng để khuôn mặt y hệt Thượng Tích đi tán trai lạ hả?
Anh ta rất bất mãn, nhưng vẫn không thể làm trái ý Trương Viễn Hoài nên bây giờ mới có bộ dạng "muốn sống không được, muốn chết không xong" như vậy.
"Em sao vậy?" Lưu Tung nhận thấy tâm trạng của mỹ nhân trong lòng đang chùng xuống liền quan tâm hỏi han.
Lưu Tung nghe vậy liền bật cười sủng nịch: "Sợ cái gì? Bố anh chiều anh nhất, cho dù em không phải là công chúa duy nhất của tộc nhân Giả Ngụy thì khi nhìn thấy một người hiểu chuyện lại xinh đẹp như em, bố cũng sẽ đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta thôi."
Đúng vậy, bọn họ nồng cháy tới mức sắp ra mắt Lưu Man rồi nè. Còn cái thân phận này là Thượng Tình làm giả số liệu ra đó.
"Vậy em tin anh ha ha." Tin cái mã cha mày, chuẩn bị khóc tang đi là vừa.
Hai người trò chuyện đến đây thì bên ngoài bỗng nhiên hơi huyên náo, hóa ra là Lưu Man trở về. Vừa nghe tiếng gió, Lưu Tung đã mừng rỡ ôm eo Thượng Tình đi ra đón lão.
"Bố! Đây là Trân Trân - Tình Trân công chúa." Chưa gì đã nóng vội giới thiệu.
Thượng Tình mỉm cười tiêu chuẩn, cho dù là cúi người chào hỏi vẫn toát lên khí chất thanh cao khó ai bì: "Cháu chào bác."
Lưu Man vô cùng hài lòng, cái mặt cáo già tỏ ra hào sảng, phóng khoáng: "Chào con, mau, lại đây ngồi đi."
Bữa tiệc nhanh chóng được sắp xếp chu đáo, không ngoài dự đoán, trước khi bắt đầu còn có một vị phu nhân kiều diễm chậm rãi xuất hiện với tư cách nữ chủ nhân.
Thượng Tình nhìn thấy bà ta một cái liền không thể rời mắt, làm như kinh diễm tới mức phải thất thố cảm thán: "Oa, đẹp quá."
Ngay sau đó nhận ra mình vừa rồi có chút quá khích, Thượng Tình bèn cười ngại ngùng, quay phất sang nhìn Lưu Tung bằng ánh mắt cầu cứu một cách đáng yêu.
Lưu Man nào có ý trách móc, Lưu Tung thì vỗ về anh đang làm nũng đến sung sướng, còn mẹ kế của Lưu Diễm tất nhiên cũng đắc ý vì được một người cao quý như "Tình Trân công chúa" khen tặng bằng cách này. Một nhà ba người vì thế càng cao hứng.
Bốn người vui vẻ, hòa hợp lời qua tiếng lại một hồi, bấy giờ Thượng Tình mới ngại ngùng bày tỏ thành ý: "Đây là thực phẩm chức năng có tác dụng tăng cường tuyến thể, nâng cấp thể trạng mà gia tộc nhà cháu mới nghiên cứu thành công, chỉ lưu hành nội bộ thôi. Hôm nay mạo muội lén phụ thân đem đến đây tặng bác, mong bác hiểu cho tấm lòng của cháu mà nhận lấy."
Lưu Man ngại gì ba cái đồ trộm cướp, giả vờ đắn đo áy náy một hồi cho hợp chuẩn mực đạo đức xã hội liền hớn hở nhận lấy: "Vì tấm lòng của con nên ta sẽ nhận nhưng lần sau con đừng chưa xin phép đã đem tặng như vậy nữa. Lỡ bố con biết thì mối quan hệ thông gia của chúng ta sẽ hơi ngượng ngùng ha ha."
Chưa có cái mẹ gì mà thuận mồm gọi "thông gia" luôn rồi, mặt dày hết sức.
Thượng Tình đằm thắm: "Vâng ạ."
Trái ngược với tình thế giả trân bên "Trần Tinh công túa", chiến tuyến thứ hai, Trương Viễn Hoài chơi khô máu ở phía Trường trạch.
Mẹ của Trường Nhạc bị giết trước ngày hắn tỉnh dậy, hơn nữa còn bị ngụy tạo nguyên nhân tử vọng thành nghĩ uẩn tự sát khiến thuộc hạ của y oán hận ngập trời mà chẳng thể làm gì bởi vì từ khi Trường Nhạc gặp biến cố, Trường gia đã nhanh chóng rơi vào sự thao túng của Trường Lỗi. Và tình hình bấy giờ, Trương Viễn Hoài dẫn tóp thuộc hạ trung thành cảm tử này đến Trường trạch hòng bắt lấy Trường Lỗi.
Bề ngoài hắn lấy cớ bản thân từng bị Trường gia bắt cóc mà tới đòi nợ máu. Nguyên nhân thật sự trái lại ai cũng tỏ tường, cuộc tấn công này là nhằm đoạt quyền về cho Trường Nhạc.
Cái lí do được hắn đem ra công bố thiên hạ hết sức gượng ép bởi vì người bắt cóc hắn cũng chính là người hắn đang hao tâm tổn sức bảo vệ, nhưng vậy thì sao chứ? Có cớ để danh chính ngôn thuận giải quyết Trường Lỗi thì lí lẽ gì đó, hắn không bàn. Vả lại mục đích thật của hắn hơi khó giải thích rõ ràng, mà hắn thì không có thời gian.
Quay về hiện tại, ngay trước sảnh nhà chính Trường gia, mấy cơ giáp đang uỳnh uỳnh đối chội nhau gay gắt.
Trương Viễn Hoài sử dụng thẻ năng lực, cưỡng ép tăng tinh thần lực của bản thân lên tận SSS, sau đó còn dùng cơ giáp từ chính Đại Lợi biến thành, vì vậy mới dám nghênh ngang đánh vào tận sào huyệt của Trường Lỗi như thế.
SSS có khác, chỉ mình hắn mà Trường gia đã bị đánh cho tan tác. Cộng thêm sự giúp sức của thuộc hạ Trường Nhạc, hắn có thể dõng dạc tuyên bố: Vị diện này tuổi l*n.
"Chơi dơ mà hăng quá hà." Đại Lợi không nhịn được bình phẩm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]