Trường Nhạc nhìn cái cục đỏ chót có chín đuôi đang mất hứng xụ lông xuống vô cùng đáng yêu đó liền cảm thấy thành tựu. Y hài lòng tới nổi khóe miệng bất giác cong lên mà chẳng hay.
Kẻ thủ ác nào đó tâm tình tươi tỉnh đi nghị sự thì không lâu sau, người vốn đang bị cấm túc lại có cuộc tương phùng cảm lạnh với hai con cửu vỹ hồ khác.
Hai con hồ ly một trắng to, một xám nhỏ, bộ dạng mờ ám lẻn vào liền trực tiếp đối diện với tầm mắt của Trương Viễn Hoài.
Nhìn thấy hắn, ngay lập tức con hồ ly trắng nhảy dựng lên, kích động hóa hình người vừa lao vụt tới vừa hét ầm trời: "Cửu đệ!!!"
Trương Viễn Hoài: "..."
Lén dữ chưa? Hét lớn như vậy sợ Trường Nhạc không biết hay gì?
Hắn vứt não qua một bên, đáp lại tiếng gọi tình thân: "Đại ca? Sao huynh tìm được đến đây?" Sau đó hắn lại nghi hoặc chỉ con hồ ly xám non choẹt chưa hóa được hình người, tự nãy giờ liên tục với lấy chân mình:"Với lại, đứa nào đây?"
Lưu Chí cười hào hứng: "Nó là Lưu Trị, con trai ta á!"
"Ờ, hân hạnh--"
"Hai cha con chúng ta đến đây cứu đệ đó! Thật ra dẫn con nít theo thì hơi vướng nhưng mà ta nghĩ cho dù không cứu được đệ thì cũng nên để đứa nhỏ ra mắt thúc thúc của nó một lần, vậy là dứt khoát đem nó đến luôn á. Thấy ta thông minh hông khà khà?"
Trương Viễn Hoài lúc khách sáo nói ra mấy lời trên thì hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ba-hoan-luong/2057775/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.