Chạng vạng lúc tan học.
Thời Nguyệt và Quan Vân Vi tách ra ở cổng trường, Hướng Húc Dương chạy xe đạp dừng kế bên cô.
"Ngồi xe buýt tiếp?"
"Không thì sao?" Thời Nguyệt tức giận trả lời cậu ấy.
Hướng Húc Dương chỉ ghế sau của mình: "Nếu mày xin tao thì tao sẽ xem xét chuyện chở mày về."
Thời Nguyệt đá một cái vô chân cậu: "Mau cút đê."
Hướng Húc Dương xì một tiếng cười: "Vậy mày về rồi nhớ nói với mẹ tao một tiếng, không phải do tao không chở mày về đâu đó, không thì mẹ tao nhắc bên tai tao suốt."
Thời Nguyệt xua xua tay, chê cậu ấy đi chậm như rùa.
Hướng Húc Dương đi mất, Thời Nguyệt một mình đi tới trạm xe buýt.
Vì hôm nay là thứ sáu, tối không có tiết tự học, mai thì được nghỉ, nên cô không vội mà ngồi phương tiện công cộng về nhà.
Mọi người đều bước lên xe buýt hết rồi, Thời Nguyệt vẫn thảnh thơi ngồi trên ghế chờ.
Không quá lâu sau, bên cạnh nhiều thêm một người.
Thời Nguyệt nghiêng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt sáng rực của Kỷ Khê Bạch, trong lòng cô bỗng nhảy dựng một cái.
"Sao, sao cậu ở đây?" Nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.
Kỷ Khê Bạch nhẹ nhàng cười nói: "Về nhà."
Thời Nguyệt hơi nhíu mày, cô tưởng là Kỷ Khê Bạch đã đi từ sớm rồi chứ.
"Tự cậu nói, tôi tặng cậu quyển notebook, cây bút đó coi như là tặng lại tôi." Kỷ Khê Bạch nói: "Bây giờ cậu định không nhận hả?"
"Tôi cũng đâu đòi về nữa, sao cậu ghim ghê vậy." Thời Nguyệt bĩu môi.
Kỷ Khê Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-anh-trang/217693/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.