- Chỗ này phải gia cố thêm một chút, lão Triệu, ngươi mau tới đây, nơi này phải có thêm vài người trấn thủ, vừa rồi chiến đấu rất hiểm ác.
Lý Kiến Trung tới gần một lỗ châu mai sát mé ngoài, mới vừa rồi quân Miến Điện từ nơi đó xông lên, suýt chút nữa đã đánh tan phòng tuyến.
Lý Kiến Trung cũng không phải là một vị danh soái kiệt xuất, thậm chí ngay cả giọng ra lệnh cũng toát ra vẻ khách sáo chỉ quan văn mới có.
Thủ lĩnh nghĩa binh lão Triệu gãi đầu cười khổ:
- Lý Đại nhân, ngài cũng nhìn thấy, người của ta đã hết, hay là ngài cho Diêm Thiên Tổng... thôi được, tự ta thủ ở chỗ này.
Vốn là lão Triệu muốn giao cho Vĩnh Xương binh của Diêm Thiên Tổng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Lý Kiến Trung bèn nuốt lời trở lại.
Ngay cả Lý Đại nhân là quan văn cũng đứng ở tuyến đầu, còn có gì để nói? Lý Kiến Trung vái chào y thật sâu:
- Lý mỗ thay dân chúng Vĩnh Xương cảm tạ Triệu tráng sĩ.
-Dân chúng Vĩnh Xương nên cảm tạ ngài mới phải!
Lão Triệu dứt lời có hơi đỏ mặt, nhà của y cũng ở Vĩnh Xương, nói cho cùng, Lý Kiến Trung tử thủ nơi đây cũng là bảo vệ vợ con già trẻ và nhà cửa đất đai của y.
Lý Kiến Trung xoay người lại đi tuần sát chỗ khác, một mực duy trì thái độ trấn định không nóng không lạnh, thần sắc ung dung không vội vã của y đã mang lại lòng tin cực lớn cho các binh sĩ: nhìn thần sắc Lý Thông Phán, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579347/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.