Cho nên mới vừa rồi những lời này của Vương Sùng Cổ nửa là đả kích nửa là chỉ điểm. Vừa khiến cho Tần Lâm nhận ra được thực tế, chớ có tiếp tục đối nghịch với Trương Tứ Duy, lại nhắc nhở hắn chớ nên gặp phải khó khăn đã gục ngã không gượng dậy nổi.
Lại không nghĩ rằng Tần Lâm ôm bụng chạy trốn, Vương Sùng Cổ kinh ngạc vô cùng, vuốt chòm râu bạc hỏi quản gia đang chạy chậm tới:
- Vì sao tên họ Tần kia không từ mà biệt như vậy? Quản gia thấp thỏm bất an, ngập ngừng nói:
- Họ Tần nói chuyện càn rỡ, tiểu nhân không dám nói...
- Thứ cho ngươi vô tội, hãy nói ta nghe một chút.
Vương Sùng Cổ phất ống tay áo.
- Hắn nói, hắn nói đột nhiên có hơi đau bụng, không biết bị cái gì quấy phá trong bụng, phải về đi nhà xí… Há đâu có lý như vậy, tên này thật sự là quá càn rỡ!
Quản gia dứt lời liền đỏ bừng mặt, tỏ ra căm phẫn thay cho chủ nhân mình.
Tần Lâm rõ ràng là mắng Vương Sùng Cổ nói thối lắm, làm cho hắn đau bụng.
Đám con cháu Vương Sùng Cổ nhất thời tỏ ra căm phẫn, mồm năm miệng mười mắng loạn Tần Lâm, cũng có vài người tuổi trẻ chi phái Vương gia dù ngoài mặt giả bộ tức giận, trong lòng lại âm thầm buồn cười lão thái gia từ trước tới nay vẫn trang nghiêm đạo mạo, lại bị người tới tận cửa mắng như vậy, quả thật là không ngờ được.
Thật sự là không ngờ… Dù rằng Vương Sùng Cổ không nổi giận nhưng cũng không tới mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579209/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.