Ngược lại đám thổ phỉ chân chính ở Tần Lĩnh, Thái Hành sơn vừa hay thương đội thương nhân Sơn Tây tới, ai nấy đều cung kính một mực. Vì sao, người ta mới là đại thổ phỉ!
Dù là đến địa bàn chư vương Thát Đát, Ngõa Lạt, Tây Vực, cao nguyên Thanh Tạng… thương nhân Sơn Tây cũng ngồi trên ghế thượng khách.
Trương Doãn Linh Trương lão thái gia chính là đại thương nhân số một Sơn Tây, đoán thử xem tính khí của lão nhân gia thế nào?!
Không bao lâu sau, chợt nghe đám hộ viện ồn ào huyên náo, kéo mấy người vào trong sân, rõ ràng là phu thê Đỗ Thiết Trụ và ba đứa con.
Phu thê Đỗ Thiết Trụ lập tức quỳ xuống, dập đầu nói:
- Lão thái gia tha mạng, lão thái gia tha mạng, hài tử tiểu nhân mắc bệnh quá nặng, không có cố ý đối nghịch cùng Thiếu Sư phủ...
Trương Doãn Linh cười mũi hăng hắc, xoay hai quả thiết đảm trong tay liên hồi, ở trên cao nhìn xuống người Đỗ gia bên dưới như nhìn loài trùng kiến:
- Cũng được, chỉ cần các ngươi nói ra lai lịch thân phận người nọ, thái gia sẽ tha các ngươi một mạng.
- Nói, nói mau!
Tào Tứ xông lên, nắm lấy cổ áo Đỗ Thiết Trụ lay lay không ngừng.
Phu thê Đỗ gia ngơ ngác nhìn nhau, lộ vẻ do dự, biết rõ Trương lão thái gia hỏi như vậy, nhất định sẽ bất lợi đối với ân công. Bán đứng ân công quả thật là táng tận lương tâm, nhưng nếu như cắn răng không nói, tính mạng cả nhà mình lại đang nằm trong lòng bàn tay Trương gia.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4579208/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.