Mới vừa rồi Hoàng chưởng quỹ Tiện Nghi phường nhìn về phía y nụ cười rực rỡ nhất, trước hết Ngô Đức qua đó hỏi thăm.
- Hoàng chưởng quỹ, ngài vẫn khỏe.
Ngô đại công tử rất lễ phép ôm quyền hành lễ.
Không ngờ rằng mặt Hoàng chưởng quỹ lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, đứng bật dậy từ chỗ ngồi của mình, ngay cả chén rượu cũng làm đổ, lắp bắp nói:
- Ta... Ta... Ta... Lão hủ... Công tử... Ngươi là ai, lão hủ không quen biết, không quen biết, đi mau!
Vừa nói Hoàng chưởng quỹ vừa giơ ống tay áo lên che kín mặt, tay kia xua liên tiếp giống như đuổi ruồi, dáng vẻ gấp gáp khó lòng tả xiết.
Ngô Đức đứng thừ người chôn chân tại chỗ, hoàn toàn không hiểu vì sao Hoàng chưởng quỹ nổi điên trở mặt như vậy. Đừng nói mới vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ, cho dù là bình thời đi ăn cơm Tiện Nghi phường gặp mặt, cũng không tới nổi không khách sáo như vậy.
Vô cùng miễn cưỡng cười khan hai tiếng, Ngô Đức vô cùng nghihoặc bỏ qua Hoàng chưởng quỹ, lại đi sang bàn bên cạnh, tiến về phía một vị phú thương trước kia từng có giao dịch.
Phú thương kia còn gấp gáp hơn Hoàng chưởng quỹ, tay cầm đôi đũa chĩa lên trời, cúi gục đầu lâm râm khấn vái, chỉ có người ngồi bên cạnh mới nghe rõ ràng:
- Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, làm cho tên ôn dịch Ngô Đức này không nhìn thấy tiểu nhân, xin cúng trả lễ tam sinh!
Thái Thượng Lão Quân không có hiển linh, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578941/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.