Vượng Tài bị gọi là chó săn liếc mắt trừng Tần Lâm một cái, sau đó tiến lại gần bên tai Lý Giáp, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Công tử gia, người này đang mắng chúng ta. Hắn nói con gián kia bị chó săn của rùa đen đạp chết, chó săn là chỉ chúng tiểu nhân, rùa đen là chỉ…
- Chính là mắng ta sao?
Lúc này Lý Giáp mới nghĩ ra, nhất thời trợn tròn mắt, giơ hai ngón tay lên chỉ Tần Lâm:
- Tên khốn kia không muốn sống nữa sao? Dám động thổ trên đầu thái tuế, không biết gia gia là Bá Tiền Đường Lý Giáp Lý Khôi Nguyên sao?
Tần Lâm toét miệng:
- Bất kể ngươi là ai, giết chết Tiểu Cường ta thì phải bồi thường!
Trời ơi, thì ra tên này muốn tống tiền…
Dân chúng không nói ra được lời nào, ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết tiểu tử này, không biết hắn là từ đâu tới lại dám chọc tới Bá Tiền Đường, rõ ràng chính là muốn chết, ôi…
Lần này Lý Giáp bị chọc tức lộn ruột, ở Hàng Châu phủ này, thậm chí là toàn cảnh nội Chiết Giang, từ trước tới nay chỉ có y chọc người khác, chưa hề có ai dám chọc tới y.
Nhìn lên đình xem triều, chỉ thấy Kim Anh Cơ đang nhìn xuống nơi này, sóng mắt dường như chứa đựng toàn bộ sóng biếc Đông Hải đầy ân cần, nụ cười lúm đồng tiền như hoa hết sức mê người, đầu mày cuối mắt phong tình vạn chủng.
Thân thể Lý Giáp nhất thời mềm nhũn một nửa, kẻ ngốc này tự mình đa tình, có lòng muốn phô trương trước mặt Kim Anh Cơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578618/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.