Bất kể là trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất ngoài mặt đám Cẩm Y Hiệu Úy này đã tỏ ra phục Tần Lâm, ùa nhau đưa hắn vào trong Bá Hộ Sở.
Có người đi bưng trà rót nước, có người bận rộn dọn dẹp dụng cụ đánh bạc, uống rượu vương vãi khắp nơi. Trong đó có một lão Hiệu Úy hơi thọt chân tỏ ra ân cần nhất, vung tay áo quét bụi ghế ngồi của Tần Lâm bay loạn đầy trời, khiến cho Tần Lâm nhảy mũi liền mấy cái.
Bá Hộ Sở hết sức chật hẹp, coi như đứng ba mươi người sẽ phải chen chúc. Đại đường chỉ to bằng chính phòng của nhà dân phổ thông, tiểu viện phía sau dành cho Bá Hộ Đại nhân ở lại chỉ có ba gian phòng, một nhà chứa củi.
Cũng rất xứng với cánh cửa đã tróc hết sơn kia, trong nhà cũng là cảnh tượng rường cột xiêu vẹo, nóc nhà xà nhà kết đầy mạng nhện, cỏ dại đầu tường cao chừng một thước, rêu xanh bám trên tường rất dày.
Mặc dù đám Hiệu Úy luống cuống tay chân dọn dẹp vật đánh bạc, vò rượu, lại quên mất đầu hồi công đường còn một cái lò thịt chó. Chân một con chó từ trong nồi thò ra, mùi thơm hồi hương, bát giác, quế bì phối cùng mùi chó thơm phức, khiến cho Lục mập phải nuốt ực nước bọt vài lần, mắt nhìn lom lom.
Tần Lâm hung hăng trợn mắt nhìn một cái, tên mập mới quyến luyến không thôi thu hồi ánh mắt.
Có lẽ là bị cả rương vàng bạc cùng lý lịch tốc độ thăng quan kinh người của Tần Lâm chấn nhiếp, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578451/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.