Nếu là có bản lãnh thu cả kỹ viện thanh lâu có chỗ dựa phía sau lớn mạnh, một năm hai vạn lượng bạc không đáng kể gì.
Lục Viễn Chí kích động đến nỗi thịt béo cả người phát run, trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi ở những địa phương như Kỳ Châu, Tần Hoài hà tuyệt đối là truyền thuyết đỉnh cấp.
Ngưu Đại Lực cùng Hàn Phi Liêm cũng nhìn nhau vui vẻ.
Tần Lâm cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, thầm nhủ trong lòng: mình và Lôi Thiên Hộ cũng không có giao tình gì, đưa y một trăm lượng hoàng kim, tính ra bạc trắng bất quá tám trăm lượng, vì sao y lại an bài cho mình một vị trí mỗi năm kiếm được tới hai vạn lượng? Nếu nói mình là quan bên ngoài tới, chỉ có thể lấy được một hai ngàn, tại sao y không phân vị trí tốt này cho những Bá Hộ bản địa có quyền thế có chỗ dựa, thu một khoản hiếu kính thật to?
Vốn là cảm thấy là bởi vì đưa một trăm lượng hoàng kim mới được chỗ tốt như vậy, nhưng nghĩ lại những chuyện này, Tần Lâm lại sinh lòng nghi hoặc.
Dĩ nhiên không thể nào đi hỏi Lôi Công Đằng, Tần Lâm liền bảo bọn Lục Viễn Chí dọn dẹp thỏa đáng, cầm văn thư, lên xe đi tới Bá Hộ Sở được phân.
Cũng ngay lúc đó, Lôi Công Đằng ngồi ở nhị đường không có một bóng người, xem thư Thạch Vi, lại nhìn hoàng kim Tần Lâm đưa, lắc đầu một cái cười khổ, lẩm bẩm nói:
- Còn trẻ như vậy đã hiểu biết đại thể, thật là khó được! Đáng tiếc, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve/4578450/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.