🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trạch viện Lục gia, dưới ánh trăng sáng, lúc Lục Minh Sơn đi vào viện, tâm tình vẫn rất tốt. Hắn đến biệt viện, lúc đi qua chỗ Nhạc Linh thoáng chậm bước chân. Gã sai vặt bên cạnh gọi mấy tiếng hắn mới lấy lại tinh thần, chuyển hướng đến chỗ nàng.


Bước vào tiểu viện, Lục Minh Sơn ngay lập tức thấy Nhạc Linh đang ngồi dưới gốc cây phong, nhóm lửa bằng lá phong. Nàng mở một bình rượu, đặt trên bếp đun. Hương men tỏa ra bốn phía, nồng đượm say lòng người.


Lục Minh Sơn hơi giật mình, ánh mắt cùng dịu dàng hơn. Hắn nhớ lại lúc mới quen Nhạc Linh chưa bao lâu, hai người thường xuyên bên nhau, đốt lò lá phong để hâm rượu. Nhạc Linh ngồi dưới gốc cây, giữa dòng chảy của năm tháng, bên ly rượu ấm đượm nồng.


Nàng ta ngẩng đầu lên thì thấy Lục Minh Sơn đang đứng trong sân.


Hai người nhìn nhau, mặc dù ánh mắt rất ôn nhu nhưng không hiểu sao luôn có cảm giác xa cách. Tưởng như cả hai đã bỏ lỡ nhau rất nhiều lần, trái tim càng lúc càng xa xôi, nhưng không ai chịu nhường bước đuổi theo người kia. Đứng giữa dòng sông thời gian rộng lớn, mặc cho sóng đẩy về hai hướng khác nhau, sau cùng chẳng còn luyến lưu gì nữa.


Tim Lục Minh Sơn thắt lại, chợt nảy lên cảm giác sợ hãi mơ hồ.


Nhạc Linh đang ngồi cười gốc cây, nhoẻn miệng cười với hắn, “Minh ca.”


Xưng hô quen thuốc, Lục Minh Sơn cố gắng đè nén sự mất tự nhiên đó xuống, bước về phía nàng ta.


Lục Minh Sơn ngồi xuống bàn đá, nhìn Nhạc Linh rót rượu cho mình từ phía đối diện. Hai người đều thoải mái thảnh thơi, nhàn nhã thưởng rượu.


Nhấp một ngụm, Lục Minh Sơn bỗng nhớ ra có lời muốn nói. Hắn lên tiếng, “Linh muội muội, hôm nay ta rất vui. Cuối cùng Thái tử điện hạ cũng chịu tín nhiệm Lục gia, đồng ý hợp tác. Sự việc lần này có công lao của ta, trong nhà sẽ càng coi trọng ta hơn! Ta không chỉ muốn Thái tử tin tưởng Lục gia, mà còn muốn kết minh với ngài ấy. Ta giúp Thái tử làm một chuyện cuối cùng, hai chúng ta có thể coi là người cùng một chiến tuyến rồi.


Nhạc Linh nâng ly lên, “Chúc mừng chàng.”


Lục Minh Sơn nắm chặt tay nàng, nói, “Linh muội muội, nhiệm vụ lần này, nàng đi cùng ta đi. Trạng thái hiện tại của nàng làm ta lo lắm, ta sợ không có ta ở đây muội bị bọn họ bắt nạt. Ta sợ bọn họ làm nàng không vui.”


Nhạc Linh hơi sửng sốt.


Trạng thái hiện tại của nàng ta? Trạng thái gì cơ?


“Ta cứ cảm thấy lòng nàng trống rỗng, như đã mất đi thứ gì.” Lục Minh Sơn nói.


Nhạc Linh mím môi không đáp.


Hắn vươn tay ôm vai Nhạc Linh, môi dán bên tai nàng ta. hô hấp nóng hổi mang theo mùi rượu nồng. Hắn nắm vai nàng ta chặt đến phát đau, Nhạc Linh thoáng nhăn mày thì nghe thấy giọng thủ thỉ kích động của phu quân, “Linh muội muội, nàng đừng sợ. Rất nhanh thôi... Chờ đến khi ta lấy được lòng tin của Thái tử, chờ đến khi ta trở thành người có tiếng nói trước mặt Thái tử nhất Lục gia, chờ đến khi ta... không phải tiếp tục sống như bây giờ, ngay cả hôn nhân cũng không thể tự làm chủ. Hôn nhân của ta không phải thứ để người khác hết lần này đến lần khác coi như quân bạc, cần đâu ném đó... Linh muội muội, nàng phải chờ ta. Hôn sự với Trần gia nhất định ta sẽ từ chối. Ta nhất định sẽ cưới nàng, người ta thích chỉ có nàng thôi.”


Nhưng trong cái xã hội chú trọng lễ pháp thế này, đặc biệt là những nhà quyền quý, việc nâng thiếp thành thê luôn bị coi là sai lầm hổ thẹn, là vết nhơ của gia tộc.


Lục Minh Sơn vì nàng ta mà quay lại cắn ngược Lục gia?


Nhạc Linh kinh ngạc vô cùng, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý. Những năm qua Lục gia có coi Lục Minh Sơn ra gì đâu. Rất nhiều những kẻ xem thường hắn, ghét bỏ xuất thân của hắn, không chỉ người nhà họ Lục. Hắn sẽ dùng nàng ta để tát lại vào mặt bọn họ...


Nhạc Linh thoáng cảm thấy tiếc nuối. Nếu là nàng ta trước kia, khi nghe Lục Minh Sơn nói vậy chắc sẽ rất vui vẻ, rất kích động. Nhưng nàng ta hiện tại, tâm lặng như nước, chỉ có chút sửng sốt nhưng rất nhanh sẽ tỉnh táo lên, như cơn gió thoảng trên mắt hồ, không gợn nổi chút lăn tăn.


Quá muộn. Đã quá muộn rồi.


“Linh muội muội, nàng sẽ là chính thê của ta. Hai ta sẽ có thật nhiều con cái, đứa trẻ sẽ không phải khóc, sẽ không sợ bị ai làm hại. Ta sẽ bảo vệ chúng, trở thành một người cha tốt, ta...” Có lẽ đã hơi quá chén, Lục Minh Sơn nói rất nhiều.


“Con à? Sẽ không có đâu.” Nhạc Linh lạnh lùng rót rượu cho chính mình.


Mắt Lục Minh Sơn vằn đỏ, nhìn nàng ta, “Ý nàng là sao?”


Bởi vì chẳng bao lâu nữa chàng sẽ chết, chết trong tay ta. Nào có cơ hội sinh một đứa bé?


Đúng vậy, tốt nhất là chàng tuyệt tử tuyệt tôn. Ta thích nhất là nhìn thấy chàng không có con nối dõi. Cả đời này của chàng chấm hết trong tay ta là đủ rồi, đừng hòng nghĩ tới chuyện dây dưa với nữ nhân khác. Đã bắt đầu từ vài ngày trước rồi, tất cả những đồ vật chàng dùng ở chỗ ta, thức ăn, nước uống, tất cả đều tẩm độc.


Chàng không chết thì sao mà ta yên lòng cho được.


Không cần biết công chúa có kế hoạch gì, mục đích của Nhạc Linh chỉ có giết chết Lục Minh Sơn mà thôi.


Đối diện với ánh mắt mông lung của hắn, Nhạc Linh dỗ dành, “Chẳng phải chàng nói để thiếp đi cùng sao, cùng chàng thực hiện nhiệm vụ cuối cùng này? Được, thiếp đồng ý. Minh ca đi đầu thiếp sẽ theo đó, cả đời ở bên cạnh chàng.”


Cả đời này, ta sẽ bám giết theo chàng đến cùng.


Lục Minh Sơn cười, nghĩ là nàng ta mềm lòng. Hắn thường tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp, giờ hắn hiểu rồi, đó là mái nhà có Nhạc Linh. Nhưng hắn lại không biết, tim nàng ta đã đóng băng rồi, đóng băng vì hận hắn luôn chậm chân, luôn đến muộn.


Cùng tối hôm đó, Thẩm Yến đang ở trong Ngự thư phòng nói chuyện với Hoàng thượng. Dạo này ông rất hài lòng với trạng thái của chàng: Thẩm đại nhân trước khi thành thân, thường xuyên tới diện thánh. Nhưng kết hôn xong, chàng không cả ngày chôn thân ở Cẩm Y vệ, lúc nào gọi là đến nữa. Bệ hạ cảm thán, một tướng tài đắc lực hết lòng vì công việc như thế đã có gia đình rồi, ông thì ngày một già đi.


Nhiều điều khiến Hoàng đế vui nhất là, sau khi thành thân, Thẩm đại nhân không khác trước là mấy. Chàng chỉ nghỉ vài ngày, nhưng vì vụ của Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục mà ngay lập tức vùi đầu vào tra án, đến thời gian thở lấy hơi cũng không có.


Hoàng đế rất thưởng thức tính tự giác này của chàng.


Ông không mong giữa Lưu Linh và Thẩm Yến xảy ra vấn đề gì. Nhưng việc Lưu Linh không ở đây mới khiến Thẩm Yến không có việc gì làm ngoài công vụ thế này.


Lúc này, Hoàng đế tiếp tục giao nhiệm vụ cho Thẩm Yến, “Ngươi đã chôn lưới lâu như thế rồi, cũng đến lúc phải thu lại thôi. Trẫm nhớ lúc trước ngươi nghiêm túc điều tra các bằng chứng liên quan đến Lục gia lắm mà.”


Thẩm Yến không nói gì.


Hoàng đế mỉm cười, “Dừng vụ án của Quảng Bình vương lại đi, biết nhiều thêm cũng chẳng có gì tốt đẹp. Dây câu đã buông rồi, lo liệu cho cẩn thận.” Giọng ông thản nhiên như đang nói chuyện cơm nước thường ngày vậy, “Chuyện Giang Châu, ngươi cũng kết án đi. Áp giải người về kinh, qua mùa đông này, sang đầu xuân năm sau có thể thi hành án.”


Nét mặt Thẩm Yến có phần uể oải.


Hoàng đế nhìn chàng, “Sao thế, mềm lòng à? Vì Quảng Bình vương là người thân của A Linh nên ngươi mới chần chừ? Vì ngươi chưa nói rõ ngọn ngành với A Linh nên mới sợ hãi? Ngày đó ngươi thường xuyên tới Giang Châu, nguyên nhân thực sự là để điều tra Quảng Bình vương, nhưng ngươi lại chưa từng nói với nó, ngươi sợ nó không chịu nổi. Bản thân ngươi cũng không ngờ mình và A Linh sẽ đi được đến ngày hôm nay,” Bệ hoa vuốt cầm, thở dài, “Ngươi cưới A Linh nhưng lại không dám nói cho con bé biết, Cẩm Y vệ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cha nó, thăm dò gắt gao, thậm chí đã tiến hành nhiều năm rồi. Cả nhà Quảng Bình vương tuy không thân thiết với A Linh, nhưng suy cho cùng vẫn là cha con ruột. Tự A Linh động thủ thì không nói, nhưng để người khác thì nó khó mà chấp nhận nổi.”


Ông thoáng ngừng, “Con bé sẽ nghĩ thế nào đây? ‘Người kề bên gối ta muốn giết cả nhà ta, nhưng chàng lại chưa bao giờ nói với ta. Chàng quen biết ta, cưới ta, rốt cuộc là vì điều tra hay thực sự thích ta? Đáng sợ quá, ta không cần loại đàn ông này’.”


“Bệ hạ!” Giọng Thẩm Yến cứng nhắc, “Công việc của Cẩm Y vệ không thể nói với người ngoài. Nàng vốn không nên biết. Chuyện riêng của thần và nàng, thần sẽ tự nói rõ ràng, không nhọc bệ hạ hao tâm tổn trí. Nàng không liên quan đến vụ án của Quảng Bình vương, hi vọng bệ hạ giữ đúng lời hứa, không kéo nàng vào. Nàng không biết những chuyện Quảng Bình vương đã làm, nàng vô tội.”


Hoàng đế cảm thấy buồn cười, Lưu Linh là con gái ruột của Quảng Bình vương, cũng ở Giang Châu mấy năm, chuyện liên quan đến vương phủ sao có thể khẳng định là con bé không biết gì? Quảng Bình vương phủ có bốn đứa con, lại chỉ mình Lưu Linh không rõ tình hình? Cái kiểu không nói lý lẽ này của Thẩm Yến đúng là... Ông cười xòa, “Được rồi, tùy ngươi. Trẫm thương yêu A Linh nhiều năm thế rồi, giờ có ngươi che chở con bé trẫm cũng yên lòng. Trẫm đâu ép con bé phải chịu tội theo, sống chết của một cô nương cũng không xá gì. Chỉ cần ngươi cam đoan với trẫm, con bé sẽ không dị nghị với người ngoài.”


“Thần cam đoan.”


“Ừm, nếu A Linh dở trò là trẫm không nể tình đâu. Ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, không chỉ riêng ngươi mà còn phía sau ngươi... Được rồi, nếu chuyện này mất hứng quá, ngươi hiểu ý trẫm là đủ. Thẩm Yến, trẫm tín nhiệm ngươi, nể mặt ngươi, chớ làm trẫm thất vọng.” Giọng Hoàng đế rất nhạt, “Ngươi định giải thích với A Linh thế nào, tại sao lại muốn giết cha mẹ và đệ muội con bé, trẫm không can thiệp. Xử lý cho tốt chuyện nhà mình đấy.”


“Vâng,” Thẩm Yến tuân mệnh, rồi nói tiếp, “Về chuyện này, thần cần thời gian suy nghĩ.”


“Cũng tốt.” Hoàng đế suy tư một lúc rồi gật đầu cười.


Ông không phải là một hoàng đế cay nghiệt hay nghi ngờ vô căn cứ, lòng ông rộng, lo nghĩ cũng nhiều. Cẩm Y vệ là một thanh đao tốt, ông phải tận dụng được nó. Khi cây đao này mệt, ông cũng có thể thư thả cho đao nghỉ. Pháp luật dùng lý lẽ, con người cần ân tình. Ông không phải người ham mê đuổi cùng giết tận, mất hết nhân tính. Ông có thể cho người ta thêm cơ hội, thêm cảnh cáo, tha thứ thêm một sai lầm để biết hối cải. Nhưng nếu đối phương không tự biết giới hạn thì đừng trách Hoàng đế ra tay không nể mặt.


Hiện tại là Quảng Bình vương.


Tương lai còn những kẻ khác.


Hoàng đế tường minh nhìn thấu tất cả, nhưng ông không làm gì vội, chỉ tự động làm thêm một phép trừ trong lòng. Thiên hạ này, đâu đâu cũng là vương thổ, tất cả đều nằm trong sự khống chế của ông.


Sau khi Thẩm Yến rời đi, Hoàng đế vẫn đứng nguyên trong Ngự thư phòng, mở cửa sổ, nhìn về phía Đông cung. Ông có tuổi rồi, không chịu nổi dày vò, cùng không muốn bồi dưỡng thêm một Thái tử khác. Thái tử rất thông minh, mong con trai có thể hiểu được lời cảnh cáo của ông, đừng khiến mình phiền lòng và lo nghĩ nữa.


Hoàng đế cử Thẩm Yến xuất kinh làm việc. Giờ đã là cuối năm, Thẩm Yến mới nhận nhiệm vụ, có thể ở lại thêm hai ngày nhưng chắc chắn không thể đón năm mới ở Nghiệp Kinh.


Lòng chàng nặng trĩu, trầm mặc nghĩ không biết có nên nói với Lưu Linh chuyện về phụ thân nàng không. Nếu muốn nói thì phải nói từ đâu, nói bao nhiêu?


Thẩm Yến chưa từng để việc công và việc nhà ảnh hưởng lẫn nhau, chàng ghét kiểu quan hệ không phân công tư đó. Nhưng bắt đầu từ lúc nói đùa với Lưu Linh, dường như chàng không thể rạch ròi hoàn toàn như trước nữa.


Năm ngoái gặp Lưu Linh tại Giang Châu, chàng đã biết thân phận của nàng. Con gái của Quảng Bình vương, con gái đối tượng mục tiêu của Cẩm Y vệ lần này.


Chàng đã mấy lần cho Lưu Linh cơ hội rời đi, nhưng Lưu Linh vẫn chọn bước về phía chàng.


Chàng không có ý định lợi dụng Lưu Linh. Cảm xúc của nàng rất dễ dao động, nếu dùng nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Thẩm Yến chưa từng làm vậy.


Giữa chàng và nàng chỉ có tư tình, không có công sự.


Nhưng Lưu Linh sẽ nghĩ thế nào?


Dù có chán ghét đến đâu thì đó vẫn là phụ thân nàng. Năm đó nàng không giết phụ mẫu, hiện tại càng không thể nâng đao thêm lần nữa. Thế nhưng, ngay từ đầu phu quân nàng đã nhắm tới phụ thân nàng. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ, chắc chắn là Thẩm Yến đã thông qua Lưu Linh, từng bước thăm dò tình hình từ chỗ nàng rồi dùng nó để đối phó với cha nàng. Tâm cơ của chàng thâm trầm đáng sợ, cưới Lưu Linh chỉ để dễ dàng đối phó với Quảng Bình vương phủ. Lưu Linh chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp, tân hôn vui vẻ qua đi chỉ có thể trơ mắt nhìn phu quân dẫm lên xương máu của cha mẹ mình để bước lên đỉnh cao quyền lực. Sao nàng có thể chấp nhận được chứ?


Thẩm Yến suy tư suốt cả đường đi, vẫn chưa biết nên mở lời thế nào. Nhưng về tới phủ đề chàng mới phát hiện ra mình phiền não vô ích – bởi vì cả nhà vắng tanh, Lưu Linh không ở trong phủ.


Cả hai đã không gặp nhau mấy ngày trời, nhiều lần chàng về cũng chỉ có sân vườn quạnh quẽ.


Vì cứ nghĩ mãi chuyện Quảng Bình Vương nên chàng mới quên việc này. Chàng đứng giữa căn phòng trống trải, không ai chào đón, im lặng hồi lâu.


“Thẩm đại nhân muốn thay áo ạ?” Linh Tê gõ cửa, có ý lấy lòng, nói, “Bếp đã đốt cả ngày rồi, chỉ chờ Thẩm đại nhân về dùng cơm thôi ạ. Các món ăn đều được chuẩn bị theo lời công chúa dặn trước khi đi, Thẩm đại nhân đã muốn dùng bữa chưa ạ?”


Linh Tê cũng khiếp hết vía, vì bình thường Lưu Linh ở nhà rất chú ý đến khẩu vị của Thẩm Yến, ngày nào cũng dành hàng giờ liền để nghiên cứu thực đơn. Nhưng sau khi Lưu Linh đi, Linh Tê chưa quen với phủ mới cho lắm, không thể thích nghi với vị phò mã đi đi về về thiếu quy luật này. Nhưng trong phủ đã “quên bữa” của Thẩm đại nhân mấy ngày nay rồi, nàng ấy có hỏi mấy tỳ nữ hầu hạ ở đây từ trước, nhưng họ cũng không rõ thói quen ăn uống của Thẩm đại nhân thế nào, Linh Tê nào dám làm bừa. Nhưng... Nhưng nếu Lưu Linh về, hỏi thăm chuyện ăn uống của Thẩm đại nhân, Linh Tê cảm thấy rất hổ thẹn với sự tín nhiệm của công cháu đã giao cho mình trọng trách quản lý nội vụ. Vậy nên, sau nhiều lần không đoán được giờ giấc của Thẩm đại nhân, Linh Tê dứt khoát quyết định đốt bếp cả ngày, đồ ăn được nấu nóng liên tục, nước canh đun sẵn trong nồi, để lúc nào Thẩm đại nhân về cũng có cơm canh nóng hổi.


Lúc Lưu Linh không ở đây, Thẩm Yến thực sự chẳng được bữa nào vào giờ giấc, đúng là một người khó hầu hạ.


Lúc này, chàng ngồi trước bàn cơm, gắp bừa mấy món, tuy đều là những món chàng thích nhưng lại không có khẩu vị nổi. Suy tư cả buổi trời, Thẩm Yến bình tĩnh đứng dậy rời đi, bỏ lại Linh Tê mặt ủ mày chau, trở về phòng thay thường phục. Đeo bảo đao khảm ngọc, Thẩm Yến đi thẳng ra ngoài phủ.


Linh Tê gọi với theo, “Trễ thế này rồi Thẩm đại nhân còn ra ngoài ạ?” Nàng ấy biết lời mình nói không có trọng lượng, vội bổ sung thêm ,”Công chúa mà biết sẽ lo lắng lắm ạ.”


“Nàng ấy không lo đâu,” Thẩm Yến lạnh nhạt buông một câu, hai bên thái dương của Linh Tê giật liên hồi, còn tưởng là đôi vợ chồng mới tân hôn có mâu thuẫn gì, may là câu tiếp theo của Thẩm Yến đã khiến nàng ấy yên tâm hơn, “Ta đi tìm nàng.”


Lưu Linh nhiều ngày chưa về, Thẩm Yến nhàn rỗi, quyết định đi tìm nàng. Chàng không thể quen được cái căn phòng trống vắng lạnh lẽo không có nàng. Về sau lại đâm ra ghét cảm giác phải về phủ. Lần này xuất kinh làm nhiệm vụ, chàng muốn mang nàng theo.


Bạn lữ đồng hành, ngắm nhìn cảnh đẹp, coi như là dịp để điều chỉnh tâm trạng.


Cái Tết đầu tiên sau khi thành thân, Thẩm Yến mong có thể trải qua bên cạnh Lưu Linh.


Trên đường xuất kinh, chàng có thể tìm cơ hội giải thích rõ nhiệm vụ của mình. Chàng có kiên nhẫn, có thể trấn an được Lưu Linh. Nếu Lưu Linh không đồng ý để chàng ra tay với gia tộc, vậy thì chàng cũng có thời gian để tìm một biện pháp khác chu toàn. Lưu Linh là trách nhiệm của chàng, dù trong hoàn cảnh nào, chàng cũng không thể bỏ rơi nàng.


Mọi quyết định đều lấy nàng làm đầu.


Thẩm Yến không thể nói Lưu Linh quan trọng hơn tất thảy, nhưng ít nhất trong lòng chàng, nàng quan trọng hơn cả chính bản thân mình. Chàng thà rằng để mình tổn thương cũng không muốn Lưu Linh phải buồn.


Thẩm Yến biết, Lưu Linh đau lòng chuyện Từ Thời Cẩm, nàng cần phải làm một số chuyện. Nàng không giải thích, chàng có thể hiểu được. Thân phận của chàng nhạy cảm, không thích hợp để nghe những chuyện không nên nghe. Hiện tại Thẩm Yến đẫ xử lý xong đống tơ vò ở Nghiệp Kinh, nên chàng muốn xem xem, Lưu Linh đã có sắp xếp gì.


Từ Nghiệp Kinh đến Bình Châu, Thẩm Yến phi ngựa một ngày một đêm mới đuổi kịp được Lưu Linh.


Lúc chàng tới, trong một thôn nhỏ, Lưu Linh và Thẩm Dục đang đứng ngoài cửa nói chuyện, thần sắc cả hai đều lạnh nhạt. Thẩm Yến đứng ngoài hàng rào, lặng yên nhìn mỹ nhân đứng trước cửa. Dưới cái nắng vàng le lói của trời chiều, tà váy gấm tung bay, tóc đen áo trắng, trong trẻo mà huyền bí, dung nhan xinh đẹp, giữa hai lông mày là thứ cảm xúc lạnh lẽo. Nàng chỉ trầm lặng đứng đó, màu da như tuyết, cần cổ thon dài, ở yên một chỗ cũng toát ra khí chất cao quý đã ngấm sâu trong máu thịt. Dù gương mặt không chút biểu cảm, cũng không thể ngăn được ham muốn tìm hiểu về nàng của người khác. Hẳn nàng sinh đã vậy, không vì lý do gì cả.


Quý công tử đang đối diện Lưu Linh, sắc mặt thoáng kích động, cúi đầu nói gì đó với nàng. Lưu Linh chợt nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía Thẩm Yến.


Cách một khoảng sân trống trải, Lưu Linh nhìn Thẩm Yến. Dưới tán cây thấu nắng, chàng đứng một mình trong gió, không biết từ bao giờ.


Lưu Linh nhướng mày, vẻ lạnh lùng xa cách tức khắc biến mất, nàng khẽ cười. Khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng thần sắc trên gương mặt như thay đổi hoàn toàn, mềm mại đến lạ kỳ. Hệt như giọt nước vô tình văng lên bức tranh màu, đảo lộn tất cả. Nàng nói, “Ta chờ chàng lâu lắm rồi đấy.”


Da đầu Thẩm Yến tê rần, trong ngữ điệu bình tĩnh của nàng dường như vừa có cảm xúc mãnh liệt nào đó trào lên. Đôi diện với ánh mắt chứa chan tình ý của nàng, Thẩm Yến như cảm nhận được, chàng cúi đầu, chậm rãi nở nụ cười, đi về phía nàng, “Chờ ta à?”


“Không tin ta chờ chàng thì chàng còn tới làm gì?” Nàng hỏi.


Lúc hỏi câu này, Lưu Linh đã bị Thẩm Yến ôm vào lòng. Nàng nghe thấy trên đầu mình có tiếng cười nhạt, “Ta biết nàng đang đợi ta.” Chắc chắn mà tự tin, dường như những tranh chấp và che giấu trước đó chẳng còn quan trọng nữa.


Lưu Linh ngẩng đầu nhìn chàng, hai mắt sáng long lanh.


“Nhìn ta làm gì?” Chàng cười.


Lưu Linh đáp, “Ta mà nhìn chàng, hừm, chắc tựu chung chỉ có một nguyên nhân thôi – dung mạo của chàng tuấn tú.”


Thẩm Yến cười không thôi, ôm eo nàng bế bổng lên. Bao nhiêm hậm hực trong lòng, vừa nhìn thấy Lưu Linh, đã bay đi đâu hết. Đối với chàng, nàng thực sự rất quan trọng. Một câu thôi cũng đã đủ khiến chàng khuất phục không thể quay đầu.


Thẩm Yến ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt uể oải của Thẩm Dục đang đứng trước cửa. Chàng nói, “Đã lâu không gặp.”


Thẩm Dục miễn cưỡng cười cười, không đáp.


Lưu Linh biết, sau chuyện của Từ Thời Cẩm, Thẩm Yến phải ở lại trong kinh để an ổn thế cục, nên chàng không có thời gian đến tìm mình. Nhưng vừa dứt việc là chàng đi tìm nàng ngay. Thẩm Dục hỏi nàng, sao công chúa biết Thẩm Yến sẽ đến? Con người Thẩm Yến quá vô tình, chưa chắc đã xuất kinh. Lưu Linh nghĩ, Thẩm Yến có thể vô tình với người khác, nhưng với nàng bây giờ lại đa tình vô cùng. Trước khi chia tay hai người có nảy sinh tranh chấp. Sao Thẩm Yến có thể mặc kệ nàng được?


Thẩm Dục hỏi, “Sao công chúa biết? Thẩm Yến từng ám chỉ vậy ư?”


Lưu Linh lắc đầu, “Chàng không nói gì cả, nhưng trong tình yêu, không phải ta biết’ mà là ‘ta tin’.”


Thẩm Dục như bừng tỉnh ngộ.


Sau khi gặp lại Thẩm Yến, Lưu Linh lập tức kể lại chi tiết toàn bộ sự tình cho chàng nghe, không dám bỏ sót chi tiết nào. Nói cho chàng biết mình đã sắp xếp cho Từ Thời Cẩm thế nào, trước đó cũng từng gặp Thẩm Dục. Hai người tản bộ trong thôn, Lưu Linh quay đầu nhìn chàng, “Là như vậy đó, chàng không giận chuyện ta giấu giếm chàng chứ?”


“Ta giận thì sao?” Thẩm Yến hỏi


Lưu Linh níu tay chàng, “Chúng ta về giường tâm sự chút đi.”


“...” Thẩm Yến cười ôm lấy nàng, cảm thấy trêu nàng đúng là vui thật, “Đừng nghịch ngợm.”


Chàng phủi nhẹ bụi lá vương trên tóc nàng, cười hỏi, “Ta không giận, vậy giờ nàng muốn làm gì?”


“Ta muốn mang Tiểu Cẩm tới Bình Châu cùng Thẩm công tử.” Lưu Linh giải thích. “Theo như lời lão đại phu thì chẳng mấy chốc nữa sẽ tỉnh. Thi thể Tiểu Cẩm cũng không có biến hóa gì, ta và Thẩm công tử định tới Bình Châu tìm lão đại phu kia. Ông ấy đã nghiên cứu loại thuốc này nhiều năm, chờ khi Tiểu Cẩm tỉnh lại, có thể nhờ đến kinh nghiệm của ông ấy. Đại phu kia cảm thấy nghiên cứu của mình vô dụng, không có tiến triển gì. Ta cho ông ấy tiền để củng cố lòng tin. Ta muốn giúp Tiểu Cẩm giải quyết vấn đề của nàng ấy.”


“À,” Thẩm Yến từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi, “Tết này nàng không về kinh sao?”


“Không biết nữa,” Lưu Linh thoáng chần chừ, nhìn chàng, “Ta muốn ở bên Tiểu Cẩm một thời gian. Ta lo lắm... Sợ nàng ấy tỉnh lại, nhưng cũng sợ nàng ấy không tỉnh lại. Tỉnh rồi không biết có di chứng gì không. Không tỉnh thì càng gay go. Thẩm Yến, ta...”


“Nàng muốn ở lại?” Thẩm Yến gật đầu, không nói gì khác, xem như ngầm đồng ý.


Trên thực tế, nếu Lưu Linh ở lại với Từ Thời Cẩm, hai người sẽ không được gặp nhau một thời gian dài. Thẩm Yến không định để Lưu Linh lựa chọn, nàn thích thế nào thì cứ làm vậy thôi.


Lưu Linh nhìn chàng, thần sắc thản nhiên, không biểu lộ gì khác. Nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ.


Thấy nàng vẫn đang níu chặt tay áo mình, Thẩm Yến cúi đầu, nhìn nàng như muốn hỏi.


Lưu Linh nói, “Sắp tới cuối năm rồi, chắc chàng cũng không bận gì đâu phải không? Hay chàng cũng ở lại đây đi, đi cùng ta với Tiểu Cẩm được không? Chúng ta cùng tới Bình Châu, chờ Tiểu Cẩm khỏe lại rồi hồi kinh, có được không?”


“Cô nương ngốc, nàng không ở trong kinh thì không sao, nhưng nếu cả ta cũng vậy thì người khác sẽ nghi ngờ đấy. Hiện tại Từ cô nương đã bị coi là người chết. Tốt nhất là đừng để ai phát hiện ra tình trạng của nàng ta và Thẩm Dục.” Thẩm Yến nói.


Lưu Linh gật đầu, “Ta cũng nghĩ vậy nên mới muốn đi cùng Tiểu Cẩm. Có ta ở đây, chẳng may trong kinh có người phát giác cũng sẽ không dám ra tay độc ác với ta.” Nàng nũng nịu với Thẩm Yến, “Nếu có thêm chàng, Thẩm đại nhân, kỳ lạ lắm nhé, chỉ cần nghĩ có chàng ở phía sau thôi ta đã cảm thấy rất an toàn rồi, dù chàng có không ở cạnh ta đi nữa.”


“Nàng tưởng tượng ra vậy thôi,” Thẩm Yến cười, “Không có ta ở bên, nàng vẫn có thể tự mình xử lý rất tốt. Mấy cái khác chỉ là suy đoán thôi, nước xa không cứu được lửa gần.”


“...” Lưu Linh chu miệng, nguýt chàng một cái cho bõ ghét.


Một lúc sau, hai người trở lại sân viện, Lưu Linh nhỏ giọng nói, “Vậy là chàng không thể ở lại với ta sao? Chàng phải về kinh hả?”


“Ừm,” Thẩm Yến hơi ngừng lại, thần sắc phức tạp, “Nàng cứ ở lại đây có lẽ tốt hơn.”


Lưu Linh không thể lay chuyển quyết định trừ khử Quảng Bình vương của bệ hạ, có nàng ở bên, tình thế càng thêm khó xử, cảm xúc kích động dễ dẫn tới hành động sai lầm. Nàng sẽ bối rối, sẽ khổ sở, sẽ hoài nghi. Có lẽ nàng không biết sẽ tốt hơn. Đến khi nàng biết rõ tình hình, bụi đã lắng xuống. Lưu Linh vốn chẳng có mấy hảo cảm với Quảng Bình vương phủ, thù ghét vô cùng, có lẽ sau khi ngẫm lại, lý trí sẽ mách bảo nàng không nên khiêu khích hoàng thượng.


Nhưng chung quy, Lưu Linh sẽ hận chàng.


Tim Thẩm Yến quặn lên rồi lại chùng xuống. Một khi đã ra quyết định, chàng rất ít khi thay đổi. Chàng biết thế nào là tốt nhất với Lưu Linh, làm cách nào để giảm thương tổn xuống mức thấp nhất. Dù Lưu Linh có hận chàng thì cũng tốt hơn là ngã gục.


Vốn Thẩm Yến tới là định đưa Lưu Linh đi theo. Nhưng Lưu Linh đã thích Từ cô nương hơn, muốn ở lại bên cạnh Từ cô nương, Thẩm Yến cũng chấp nhận.


Chàng ở lại đây một ngày, hôm sau, tiễn Thẩm Dục và Lưu Linh lên đường, chàng cũng trở về.


Đêm trước, mọi người nhóm lửa trong sân, vừa vui chơi vừa quây quần nướng đồ. Ngoài Thẩm Dục, Thẩm Yến và Lưu Linh, Dương Diệp và một số thị vệ khác cũng bị ép nhập cuộc. Theo lời Lưu Linh thì nhất định phải nồng nhiệt tiễn chân Thẩm Yến.


Sau khi Thẩm Yến đến Lưu Linh mới phát hiện, hai anh em nhà họ Thẩm này quả thực không có tiếng nói chung. Sau câu chào hỏi thì không thấy hai người mở miệng với nhau thêm lần nào. Thẩm Yến vốn lạnh lùng, từ đầu tới cuối buổi chẳng có vẻ gì là lo lắng hay hiếu kỳ về tương lai của Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm cả. Chàng đứng ngoài lẳng lặng quan sát tất cả, chỉ cần Thẩm Dục không mang đến phiền phức cho Thẩm gia, Thẩm Yến tuyệt nhiên không hỏi đến.


Thẩm Yến đang nướng thịt cho Lưu Linh thì nghe nàng hỏi, “Chàng không nghĩ tới chuyện sau khi Tiểu Cẩm tỉnh lại sẽ thành thân với Thẩm công tử sao?”


Thẩm Yến im lặng, “Ta nghĩ làm gì? Người nên lo lắng là Thẩm Dục chứ đâu phải ta?”


“Thân phận của Tiểu Cẩm bây giờ, nếu gả cho Thẩm Dục thì nhà chàng cũng gặp tai họa đấy. Chàng không định ngăn cản hai người họ à?” Lưu Linh chống cằm, chân thành hỏi, “Chắc chắn chàng sẽ giống như nhân vật trong tiểu thuyết đó, kiểu vai phụ ác độc chia rẽ uyên ương. Công chính nghiêm minh, không màng tình riêng, chỉ vì lợi ích gia tộc mà khinh thường tình yêu nam nữ. Ối lại như đúc từ khuôn của chàng ý! Chàng xem, từ đầu đến cuối chẳng quan tâm đến đời sống tình cảm của đường huynh gì cả. Vì chuyện Tiểu Cẩm, nhất định là đường huynh đã từng đến tìm chàng thương lượng đúng không? Nhưng ta cá chắc kèo là chàng đã thẳng thừng cự tuyệt, không chút lưu tình. Hừ! Đồ máu lạnh vô tình! Vì quân pháp mà bất chấp tình thân! Kịch toàn diễn thế mà.”


Nàng thoáng dừng lại, đổi giọng, “Nhưng ta không giống thế. Sự vô tình của chàng càng làm nổi bật tâm tính lương thiện của ta. Trong kịch bản, ta sẽ là một cô nương nhút nhát tốt bụng, chỉ biết nhẫn nhịn chịu khổ. Dù gả cho một phu quân cầm thú, nhưng trái tim trong sáng chưa từng bị vấy bẩn, biết cảm động trước chân tình chốn nhân gian. Ta dũng cảm đứng lên phản kháng lại phu quân hung ác tàn bạo, dù bị chàng ngược đãi hành hạ cũng quyết tâm phải vun vén cho đôi trẻ về bên nhau... Cuối cùng, chàng chỉ có thể nhận kết cục bị chúng bạn xa lánh. Còn ta, dưới sự giúp đỡ của nam nữ chính, hoàn toàn tỉnh ngộ, vứt bỏ người chồng mưu mô hám lợi, tìm được tình yêu đích thực, sống hạnh phúc viên mãn bên người thương. Đoạn kết, ta cùng con trai con gái và người thương dạo phố, thấy chàng, lúc này đã thành một tên ăn mày, đáng thương xin ăn. Chúng ta sẽ nhìn chàng mà cảm thán: Trời xanh có mắt, ác giả ác báo.”


Nghĩ kịch bản xong, Lưu Linh vẫn chưa hết hứng ngâm nga thêm hai câu, giọng hát du dương uyển chuyển không khỏi làm người khác nhìn theo.


“...” Thẩm Dục ngồi một bên đã phun sạch trà ra ngoài, ho mãi không dừng được, Dương Diệp và đám thị vệ chỉ có thể cho y một ánh mắt đồng tình. Dương Diệp và chúng thị vệ thầm nghĩ: Quận chúa nhà ta là một cô nương kỳ lạ như thế đấy... Thẩm công tử không thưởng thức nổi đâu, ngài nhìn xem Thẩm đại nhân bình tĩnh chưa kìa, từ ngày đầu quen biết cô nương nhà ta, ngày ấy đã bình tĩnh như vậy rồi... Nhưng khi bọn họ nhìn lại, ầy, có vẻ Thẩm đại nhân cũng không bình tĩnh cho lắm.


Bên đống lửa, ánh sáng vàng hắt lên khuôn mặt tuấn tú của người đẹp Thẩm. Tay cầm thịt thỏ của Thẩm Yến hơi run lên, suýt nữa thì rơi vào ngọn lửa. Lưu Linh vội giữ lấy tay chàng, “Thẩm đại nhân, không nên kích động.”


Thẩm Yến nói nhỏ, “Dịch sang bên kia đi, đừng dựa vào ta.”


“... Tại sao chứ? Ta làm vướng chàng hả?” Lưu Linh giả bộ không hiểu.


“Nàng ngồi gần quá, ta sợ nhịn không được mà ra tay với nàng,” Thẩm Yến lật miếng thịt, cười nhạt khuyên, “Lưu Linh, đừng ép ta đánh nàng trước mặt mọi người. Tạm thời chưa muốn đánh nàng lắm, nhưng nàng mà nói thêm nữa thì khéo ta sẽ làm theo đúng kịch bản của nàng đấy, làm một phu quân cầm thú, vì quân pháp bất chấp tình thân.”


“...” Trêu Thẩm Yến chán rồi, Lưu Linh rất tự giác ngồi thẳng lên, khéo léo gạt lửa, dâng cho cho chàng một xiên đồ ăn để lấy lòng.


Cuối cùng Thẩm Yến vẫn không trả lời quan điểm của chàng về chuyện Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm, Lưu Linh cũng không truy hỏi, nàng biết chẳng không có hứng thú với chuyện này. Thẩm Yến hoàn toàn không suy nghĩ gì, có lẽ trong mắt chàng, việc Từ Thời Cẩm quyết định giữ lại phần mềm mại cuối cùng trong tin, biến chình mình thành như hiện tại là một thất bại. Chàng chẳng có gì để bình luận.


Còn về tương lai của Thẩm Dục, Thẩm Yến càng mặc kệ. Theo cách nói của chàng thì đây là vấn đề của Thẩm Dục, không phải chàng. Mọi chuyện đều phải chờ Từ Thời Cẩm tỉnh lại rồi tính. Từ Thời Cẩm không phải người rộng lượng dễ dàng buông tha, cũng không phải người tôn thờ tình yêu trên tất cả. Chờ đến khi nàng ấy tỉnh lại, chỉ sợ Nghiệp Kinh lại phải trải tiếp một trận phong ba.


Thẩm Dục uống quá nhiều, đứt quáng kể chuyện một số chuyện xưa của y và Từ Thời Cẩm. Thẩm Yến nghe tai này ra tai kia, nhưng Lưu Linh lại uống hết chén này đến chén khác, trầm mặc không nói gì, có vẻ rất nhập tâm.


“... Nàng ấy sẽ tỉnh. Sau này, dù nàng ấy muốn làm gì ta cũng theo. Có yêu hay không, kỳ thực ta cũng chẳng quan tâm. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ được nàng đáp lại. Chỉ cần nàng có thể sống tiếp, vậy là quá đủ rồi, ta không mong cầu gì hơn. Nàng quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời.”


Thẩm Yến khẽ lay Lưu Linh, nàng đổ vào lòng chàng, đụng trúng xương quai xanh của chàng, do đau mà hai mắt rớm nước. Gương mặt Lưu Linh ửng hồng, con ngươi trong trẻo như hạt mưa. Nàng nằm trong lòng chàng, ngửa đầu lên nhìn chàng chăm chú, yên lặng mà nhu tình như nước.


“Say rồi à?” Thẩm Yến đỡ lấy vai nàng, một tay luồn qua đầu gối bế bổng nàng lên.


Lưu Linh khi say rất yên tĩnh, cả người mềm nhũn, nhắm mắt lại, yên lòng giao phó bản thân cho chàng, “Ta yêu chàng.”


“...” Đám thị vệ đang nhao nhao phía sau cũng im bặt trong giây lát, bọn họ nghe được lời Lưu Linh nói rõ rành rành.


Thẩm Yến đỡ lấy cánh tay nàng, ôm siết nàng vào lòng, ghì chặt vai như muốn khảm nàng vào trong cơ thể, ấm nóng đến mức ngộp thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.