Thẩm Yến bế Lưu Linh về phòng, đóng cửa lại, không đốt đèn. Mượn ánh trăng, đặt nàng lên giường. Vì động tác của chàng trúc trắc, Lưu Linh hơi khó chịu, khe khẽ hừ một tiếng rồi xoay người. Nàng nằm đó, xinh đẹp như ánh trăng.
Thẩm Yến lay nhẹ, “Lưu Linh.”
“Hừm?” Lưu Linh qua loa ư hử một tiếng.
Chàng vẫn đứng bên giường, không nói gì. Lưu Linh cựa mình, đầu gối lên tay, hơi ngước lên, híp mắt, cố gắng nhìn rõ chàng. Thẩm Yến rũ mắt, cái nhìn chạm vào đôi má lúm tựa ngọc của thiếu nữ, mềm mại lấp lấp như dải mây lành. Nàng hỏi, “Chàng muốn hỏi ta vừa nãy nói gì đúng không?”
Thẩm Yến cười, cúi người đắp chăn cho nàng, còn không quên dém lại gọn gàng.
Lưu Linh nhìn chàng lâu thật lâu, hình như hơi mỏi, nàng nhắm mắt lại, rồi lặp lại, “Ta yêu chàng.”
Ánh trăng bàng bạc phủ lên tay và gò má nàng, ba chữ kia, nhỏ nhẹ mà đong tình, thẳng thắn mà ngắn gọn, trực tiếp mà lại như vuốt ve, cùng giọng điệu chân thành của nàng, quả thực rung động tận tâm can.
Thẩm Yến lại cười, dịu dàng nói, “Ngủ đi.”
“Chàng không đáp lại ta à?” Lưu Linh hỏi, giọng nói thủ thỉ mang theo hơi rượu, mập mờ như thì thầm, nhưng Thẩm Yến vẫn nghe rất rõ.
Thẩm Yến đáp, vẫn ôn nhu nhưng lại nhuốm màu tâm sự, “Chờ khi nào tỉnh rượu ta nói cho nàng nghe nhé.”
“Được.”
Thẩm Yến ra khỏi, trong phòng lại yên tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-dai-nhan-cua-ta/2423001/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.