Chương trước
Chương sau
Tính tình Trầm Hữu Dung trời sinh hoạt bát, thấp giọng cười nói:

- Ai cũng nói hương ôn nhu của mỹ nhân là mồ chôn anh hùng, ân chủ chúng ta cũng anh hùng nan quá mỹ nhân quan, sĩ khí hai quân đều không thấp, nhưng chúng ta sắp tới đại chiến, chẳng lẽ không thương nghị xem nên đánh thế nào sao? Dường như bọn họ đã nắm chắc hết thảy, chiến thắng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay…

Tuy rằng Tần Bá gia của chúng ta có uy danh trăm trận trăm thắng, thật ra thì cũng không am hiểu cầm quân đánh giặc, Trầm Hữu Dung lại biết rất rõ ràng lai lịch hắn cho nên có câu hỏi này. Đổi lại là tướng lãnh khác chỉ cho là Tần Bá gia đánh đâu thắng đó, trong lúc cười nói đánh cho quân địch tan tác, ngược lại sẽ không hỏi như thế.

Du Tư Cao liếc mắt nhìn bằng hữu, trầm giọngnói:

- Ân chủ định Mạc Bắc, bình Nam Cương, cùng Thích soái kích phá Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly, lần nào cũng thu hoạch toàn thắng. Chúng ta chỉ cần nghe hiệu lệnh, ân chủ chỉ Đông thì đi Đông, ân chủ chỉ Tây thì đi Tây, nhất định sẽ diệt được đám giặc Tây Dương kia!

Trầm Hữu Dung biết tính tình bằng hữu, cười ha hả chuyển sang chuyện khác không hỏi tới nữa, trong lòng thủy chung vẫn còn nghi vấn trùng trùng: theo mình quan sát thấy dường như ân chủ đã nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha kéo quân về Nam Hải, không chỉ có uy danh đại chấn còn có thuyền cứng pháo mạnh. Cho dù là tập hợp Ngũ Phong hải thương cùng Thủy sư Phúc Kiến, xác suất thắng bại cũng chỉ là một nửa, vì sao ân chủ tỏ ra tự tin như vậy?!

Dù sao cũng là ban đêm, cho dù là thị lực Trầm Hữu Dung khá hơn nữa cũng không thấy được sắc mặt sáng ngời của Tần Lâm trên boong Lâm Anh hiệu lộ ra nụ cười thần bí, bằng không nhất định y sẽ hiểu được.

-----------

Trên vùng biển bên ngoài vịnh Quảng Châu có một chi hạm đội Tây Dương quy mô lớn chưa từng có đang mênh mông cuồn cuộn hoành hành trên mặt biển. Bởi vì người Bồ Đào Nha gia nhập, hạm đội dưới quyền Phí Địch Nam Đức đã có một chiếc đại chiến hạm Galen hàng đầu, sáu chiếc chiến hạm chủ lực Galen, mười một chiếc khoái chiến hạm tốc độ cao.

Trong đó hai chiếc chiến hạm chủ lực Galen, năm chiếc khoái chiến hạm tốc độ cao và một số tàu tiếp tế thuộc về hải quân vương quốc Bồ Đào Nha, do Bội Lôi Tư tướng quân dẫn dắt.

Bất quá bây giờ Bồ Đào Nha đã bị Tây Ban Nha thâu tóm, quốc vương Tây Ban Nha Phỉ Lợi Phổ đời thứ hai kiêm nhiệm quốc vương Bồ Đào Nha, cho nên Bội Lôi Tư tướng quân dẫn dắt hạm đội của mình gia nhập dưới cờ Phí Địch Nam Đức, cũng phục tòng y chỉ huy.

Bội Lôi Tư lên đường từ Malacca, trước đây không lâu mới đến vịnh Quảng Châu hội sư với Phí Địch Nam Đức. Một canh giờ trước y được mời lên chiến hạm Poseidon ăn sáng cùng người Tây Ban Nha, cũng mới vừa rời đi.

- Ta ngửi thấy trên người y mùi chủ nghĩa phục quốc Bồ Đào Nha làm người ta ghê tởm!

Tạp Mai Nhĩ tướng quân tay vịn bội kiếm, lạnh lùng nhấn mạnh:

- Y trì hoãn suốt một tháng mới chạy tới.

- Được rồi.

Phí Địch Nam Đức tháo găng tay trắng như tuyết ra, nheo mắt lại nhìn về phương hướng Quảng Châu thành:

- Bây giờ ta đã có đủ thực lực để cho thượng đế vinh quang chiếu rọi Đông phương!

-----------

Quảng Châu, nha môn Tổng Đốc Lưỡng Quảng.

- Há đâu có lý như vậy!

Tổng Đốc Quách Ứng Sính đi tới đi lui trong khách sảnh, tỏ ra tức giận vô cùng:

- Hải cương nguy cấp mây chiến giăng đầy, tên họ Tần kia Khâm Sai đốc sư không vội đến Quảng Châu tới giải vây, mà tới Kê Lung cảng trước để gặp nữ tử!

Hai bên có rất nhiều quan viên Bố Chính, Đề Hình, Học Đạo đang ngồi, cùng với đám thương nhân hàng đầu bản địa Quảng Châu, ai ai cũng bị Quách Tổng Đốc xoay chuyển váng đầu hoa mắt.

Khó trách Quách Tổng Đốc tâm phiền ý loạn, thời gian trước người Tây Ban Nha Bồ Đào Nha phong tỏa mặt biển, thương thuyền không thể ra biển, tổn thất mỗi ngày cực lớn, đám thương nhân thương gân động cốt, Quách Tổng Đốc cũng có phần trong đó.

Huống chi Tây Di ép sát từng bước, diễu võ dương oai trên vịnh Quảng Châu, theo như khí thế còn có ý ép vào tới Quảng Châu thành. Võ trang Quảng Đông lỏng lẻo, chức Tổng binh đã bị treo hờ từ lâu. Thích Kế Quang thủy chung ở Kế Trấn hiệp trợ biên luyện lính mới, cũng không có xuôi Nam nhận chức, Quách Tổng Đốc có trách nhiệm giữ đất cho nên mới nóng nảy như vậy.

- Kế hay hiện tại cũng chỉ có đi tấn công Hào Cảnh!

Một vị Sư Gia xưng Điêu Hoạt đưa ra đề nghị làm người ta giật mình.

Các quan viên thương nhân kể cả Quách Ứng Sính đều nhìn chằm chằm người này, muốn xem có phải y điên rồi hay không, Kẻ ngu cũng biết đám Tây Di ở Hào Cảnh cũng không phải là một bọn với đám Tây Di đang phong tỏa mặt biển bên ngoài vịnh Quảng Châu. Hơn nữa, quan trường cùng thương nhân Quảng Đông đều làm ăn hải mậu với bên Hào Cảnh, hàng năm thu được một số lợi nhuận khổng lồ.

Sư Gia lập tức giải thích, không chỉ có Ngũ Phong hải thương xem Hào Cảnh là thị trường mua bán trọng yếu, hơn nữa nghe nói Tần Lâm có quan hệ rất tốt với Tây Di nơi đó, chỉ có tấn công Hào Cảnh mới có thể khiến cho Tần Lâm nhanh chóng chạy tới giải nguy cho thế cục Quảng Châu.

Vào lúc này làm ra bất kỳ cử động nào cũng có thể bị Tần Lâm lấy danh nghĩa Khâm Sai ngăn lại, duy chỉ có tấn công Hào Cảnh hắn không thể nào ngăn lại. Nếu hắn dám làm như vậy, bên Quảng Châu sẽ có thể công kích hắn là Hán gian, đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu hắn.

Cuối cùng, mặc dù với võ lực hiện tại của Quảng Châu không đánh lại hạm đội Tây Dương bên ngoài vịnh Quảng Châu, nhưng đối phó với người Tây Dương ở Hào Cảnh vẫn không thành vấn đề.

- Lập tức điểm binh tấn công Hào Cảnh, thu phục quốc thổ, dương uy nước ta!

Quách Ứng Sính quyết định thật nhanh, rất có khí thế của anh hùng dân tộc, bất quá câu nói tiếp theo của y mới là mấu chốt:

- Tuy nhiên Tây Di ở Hào Cảnh yếu ớt, phải lấy chiêu an là chính, lấy diệt là phụ, tướng sĩ chớ tạo nhiều sát nghiệt.

Mọi người nhất tề gật đầu, đó là dĩ nhiên, tương lai chúng ta còn phải làm ăn hải mậu với Tây Di ở Hào Cảnh.

-----------

Tần Lâm gặp được Lợi Mã Đậu cách biệt mấy năm ở Hào Cảnh.

Cuối cùng Thượng đế không có phù hộ truyền bá Phúc Âm giúp y, sự nghiệp truyền giáo của Lợi Mã Đậu Tư Đạc tiên sinh ở Trung Quốc vấp phải khó khăn khó có thể tưởng tượng. Y cầm thư giới thiệu của Tần Lâm đi tìm Tổng Đốc Quảng Đông, vị Quách Đại nhân này cũng vô cùng nhiệt tình hiền lành, nhưng quan viên và tiểu lại phía dưới gây khó khăn cho y khắp nơi, khiến cho y cơ hồ không cách nào triển khai công việc truyền giáo.

Lợi Mã Đậu chớp chớp đôi mắt xanh biếc, luôn miệng kể khổ với Tần Lâm, nói nếu như mỗi một quan viên Đại Minh đều hiền lành chính trực giống như Tần tướng quân và Quách Đại nhân, nhất định công việc truyền giáo của y sẽ không khó khăn chật vật giống như bây giờ.

Tần Lâm ậm ừ ứng phó cho qua chuyện, Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực đi theo sau thiếu chút ôm bụng cười lăn.

Đáng thương cho người Tây Dương không biết được những chuyện ngoắt ngoéo trong quan trường Đại Minh, vị Quách Ứng Sính Quách Tổng Đốc kia không hề hữu hảo với Giang Lăng đảng, nên Tần Lâm cũng bị ghét lây. Vì vậy Lợi Mã Đậu mang thư Tần Lâm tới chỉ chọc cho Quách Ứng Sính tức giận vô cùng, ngoài mặt không thèm so đo với quỷ Tây Dương, sau lưng lại ngấm ngầm ra lệnh, tự nhiên đám quan lại phía dưới sẽ làm khó làm dễ Lợi Mã Đậu.

Tần Lâm thuận miệng đối đáp qua loa đôi câu, sau đó giới thiệu hai vị Sư Gia Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải cho Lợi Mã Đậu làm quen. Tôn Thừa Tông vô cùng hiếu học, bèn bám lấy người Tây Dương biết nói tiếng Trung Quốc này hỏi thăm kiến thức liên quan tới hỏa pháo, Từ Quang Khải lại thấy hứng thú với quyển Cơ Sở của Euclide mà Lợi Mã Đậu mang tới.

Bất quá rất nhanh Từ Quang Khải đã xảy ra tranh chấp với Lợi Mã Đậu, Từ Tú Tài khát khao cầu tri thức phát hiện những hóa thạch ở Nguyên Mưu, sau đó trải qua Tần Lâm chỉ điểm đã tạo thành tư tưởng về bước đầu của thuyết tiến hóa. Y không tìm được xuất xứ tiến hóa từ vượn tới người trong sách cổ Trung Quốc, bèn hỏi thăm vị học giả Tây Dương này xem người Tây Dương có tư tưởng tương tự hay không.

Kết quả có thể tưởng tượng được, Lợi Mã Đậu nổ tung như bị dí pháo vào mông, nói rõ thượng đế tạo ra con người mới là chân lý, nghiêm nghị phản bác tà thuyết của Từ Quang Khải.

- Dường như ta đã làm sai điều gì…

Tần Lâm ở bên cạnh cười xấu xa hắc hắc, hắn nhìn thấy cho dù Từ Quang Khải tranh cãi với Lợi Mã Đậu mặt đỏ tới mang tai, nhưng trong tay vẫn nắm thật chặt quyển Cơ Sở, cũng không dùng sách đập vào mặt đối phương, cũng biết ở một số phương diện khác, quán tính lịch sử vẫn là mạnh nhất.

Lại đợi thêm một hồi, từ cửa sổ nhìn thấy cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo và đội trưởng hỏa thương Lý Tạp Đa đang đi về phía này, Tần Lâm liền cười vỗ tay một cái:

- Các vị, chờ lát nữa hãy tiếp tục bàn luận vấn đề nguồn gốc của loài người, bây giờ ta nhất định phải thực hiện chức trách Khâm Sai đại thần, bắt Lợi Mã Đậu tiên sinh.

Bắt ta ư… Lợi Mã Đậu chớp chớp đôi mắt xanh biếc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

- Nói chuẩn xác là bắt tất cả người Tây Dương ở Hào Cảnh.

Tần Lâm tỏ vẻ nghiêm trang giải thích:

- Tây Ban Nha cậy mạnh vô lý đối địch thiên triều, chúng ta nhận được tin tức Bồ Đào Nha phái ra hạm đội trợ chiến Tây Ban Nha, dùng lời Trung Quốc nói kêu là giúc Trụ làm ác, cho nên bản Khâm Sai muốn chiếm lĩnh Hào Cảnh do Bồ Đào Nha thuê, dẫn độ người ngoại quốc ở nơi này.

Phật Lôi Cách Lý Áo ở ngoài cửa sổ liền kêu lên:

- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!

- Xin đầu hàng vô điều kiện Tần tướng quân tôn kính!

Lý Tạp Đa đội trưởng khẽ khuỵu chân sau xuống, tay đặt trên ngực khom lưng hành lễ Tần Lâm.

Lợi Mã Đậu mở to hai mắt xem thử hai vị này, trên mặt không hề có vẻ buồn rầu sau khi đầu hàng, cha xứ vẫn bình tĩnh như thường, đội trưởng hỏa thương thoạt nhìn thậm chí vô cùng nhẹ nhàng khoái trá.

- Bản quan đại biểu thiên triều tiếp nhận các ngươi đầu hàng.

Tần Lâm cười hì hì nói, đi ra bên ngoài mấy bước chợt quay đầu lại hỏi:

- Trong ngục giam có tử tù hay không?

Sau khi có được câu trả lời phủ định chắc chắn, Tần Lâm khoát tay áo một cái, tự lẩm bẩm:

- Được rồi, nhớ Ngũ Phong hải thương còn đang nhốt mấy tên hải tặc Tây Dương chưa kịp xử tử...

Lợi Mã Đậu sững sờ không hiểu bọn họ đang diễn tuồng gì, thấy dáng vẻ Phật Lôi Cách Lý Áo cùng Lý Tạp Đa đều tỏ ra không thèm quan tâm, lười để ý tới chuyện của thế tục, còn tiếp tục tranh luận với Từ Quang Khải, Tôn Thừa Tông, vì duy trì vinh quang thượng đế.

Lúc Tổng Đốc Lưỡng Quảng phái ra một viên Tham tướng dẫn dắt ba ngàn tên lính chạy tới Hào Cảnh, bị Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực chặn lại.

- Chẳng lẽ các ngươi muốn ngăn cản bản quan tấn công người Tây Dương sao?

Tham tướng gằn giọng hỏi, cơ hồ muốn thốt ra mấy chữ cẩu Hán gian.

Lục mập lười biếng chỉ chỉ sau lưng:

- Trợn to mắt chó của ngươi, nhìn cho rõ ràng.

Trên đỉnh nhọn của giáo đường cao nhất Hào Cảnh đã treo nhật nguyệt kỳ của Đại Minh, cách đó không xa trên cọc có treo mấy cái đầu người thị uy, mái tóc vàng rực hoặc đỏ như lửa đã tỏ rõ thân phận người chết.

Hào Cảnh đã bị Tần Khâm Sai công chiếm rồi!

Như vậy cũng quá nhanh, Tham tướng cùng các đồng liêu ngơ ngác nhìn nhau, hỏa thương hỏa pháo của người Bồ ở Hào Cảnh khá lợi hại, cho dù là bọn họ dẫn theo ba ngàn binh mã cũng không thể bảo đảm tất thắng, lại bị Tần Lâm dễ dàng chiếm được. Không trách nói Du Long Thích Hổ, Đông Lý Tây Ma, thảy không bằng Tần Lâm Tần Nhất Thương, Tần Bá gia quả nhiên đánh đâu thắng đó.

-----------

Trên mặt biển bên ngoài vịnh Quảng Châu, liên hiệp hạm đội Tây Ban Nha Bồ Đào Nha, trên hạm thuyền của những chiến hạm Bồ Đào Nha thình lình bộc phát một mảng tiếng hô tức giận. Rất nhiều thủy thủ hùng hùng hổ hổ, phun ra thuốc nhai trong miệng và nước bọn, dùng ô ngôn uế ngữ mắng đám dị giáo đồ Đông phương không tin thượng đế, nhất là tên ma đầu tên gọi Lâm Tần.

Rất nhanh trên soái hạm Bồ Đào Nha phất cờ hiệu báo, Bội Lôi Tư tướng quân hy vọng gặp mặt Phí Địch Nam Đức Bá tước Đại nhân.

Người Tây Ban Nha trên chiến hạm Poseidon đều nở nụ cười, đám người Bồ Đào Nha này lên đường từ Malacca lề mề tới chậm, rõ ràng không cam lòng tác chiến vì lợi ích của đế quốc Tây Ban Nha, dáng vẻ tiêu cực né chiến, ít ngày trước Phí Địch Nam Đức cũng có hơi vô kế khả thi.

Bất kể Phí Địch Nam Đức hay là Tư lệnh hạm đội Tạp Mai Nhĩ đều đề phòng đám đồng minh Bồ Đào Nha vài phần, phái người leo lên hạm thuyền đối phương giám thị động tĩnh bọn họ bất cứ lúc nào.

Bây giờ hay lắm, tướng quân Trung Quốc Lâm Tần ngu xuẩn kia đã tấn công Hào Cảnh do người Bồ Đào Nha thuê, tàn nhẫn sát hại người chống cự, làm khơi dậy lòng phẫn nộ của người Bồ Đào Nha, ngược lại giúp cho Phí Địch Nam Đức không ít.

Đúng là như vậy, ít ngày trước Bội Lôi Tư một mực lãnh đạm, bây giờ liền vội vã lên chiến hạm Poseidon tới gặp mặt Bá tước đại nhân.

Bội Lôi Tư ngồi trên tiểu đĩnh chạy qua, leo lên chiến hạm Poseidon, khuôn mặt quân nhân uy nghiêm bảo thủ của y đỏ bừng bừng, tức gần nổ phổi, thậm chí không chào quân lễ đã dùng ngữ điệu trầm thấp biểu đạt cơn giận trong lòng:

- Bá tước Đại nhân tôn kính, ngài nên biết tin dữ từ Hào Cảnh, nơi đó đã bị người Trung Quốc đáng chết công chiếm, bằng hữu của ta là cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo, có lẽ còn có nhiều người hơn đã gặp nạn!

- Ta rất đồng tình.

Phí Địch Nam Đức khẽ khom lưng, dáng vẻ giả từ bi mèo khóc chuột, chờ sau khi chiến tranh thắng lợi, thay vì miếng thịt béo Hào Cảnh này bị người Bồ Đào Nha nắm giữ trong tay, không bằng trực tiếp nhét vào dưới sự thống trị của Tổng Đốc Tây Ban Nha.

- Ta yêu cầu mau chóng quyết chiến với địch quân, mau chóng thu phục Hào Cảnh, giải cứu đồng bào Bồ Đào Nha ta, đồng thời trừng phạt địch nhân của chúng ta!

Tay Bội Lôi Tư đè lên bội kiếm bên hông, cắn răng nghiến lợi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.