Chương trước
Chương sau
Nếu là thiên kim tiểu thư nhà quan bình thường sẽ không dám gọi thẳng tên Chu Dực Quân của đương kim Hoàng đế trong lúc nói chuyện, lúc nói tới đại quan trong triều cũng tỏ vẻ hết sức khinh thường.

Lúc này thấy Bạch Sương Hoa buồn buồn không vui, Cát Phương và Thái Bình không dám nói nhiều, rất biết điều thối lui ra khỏi phòng.

- Tên khốn Tần Lâm này, dám… dám đối với bản giáo chủ như vậy…

Bạch Sương Hoa oán hận siết chặt nắm tay, dường như muốn phát tác mà không được. Lúc trước Tần Lâm đã từng làm chuyện quá đáng hơn nữa, chuyện hôm nay thật ra cũng không đáng kể gì.

Nàng cảm thấy uất ức trong lòng bèn ngồi tĩnh tọa vận công trên giường, chỉ cảm thấy tâm huyết sôi trào, hơi thở dồn dập khó lòng dằn được. Không thể làm gì khác hơn là ý thủ Đan Điền tâm không tạp niệm, đóng lại lục thức chuyên tâm luyện công. May là như vậy, trước kia một canh giờ là có thể vận chuyển ba mươi sáu đại tiểu chu thiên, lúc này tốn chừng hai ba canh giờ, đến khi sắc trời đã tối mới thu công.

Công hành viên thông, tâm trạng khá hơn nhiều, giáo chủ tỷ tỷ cắn cắn đôi môi:

- Tên Tần Lâm kia từ trước tới nay chưa hề nổi nóng như vậy, chẳng lẽ là thật sự có chuyện gì khẩn yếu? Thôi, hãy đi tìm hắn để hỏi cho rõ ràng.

Còn chưa đi đến phòng khách, chợt nghe ngoài cửa truyền tới tiếng cười cợt. Bạch Sương Hoa còn đang kinh ngạc, đã thấy Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên nắm tay mà vào. Vẻ nóng nảy lo buồn trên mặt Tần Lâm đã tiêu tan, trở nên rạng ngời hớn hở. Người ngọc đi bên cạnh hắn không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa khí chất cao quý, đầu mày cuối mắt lộ ra vẻ bác học uyên thâm.

Bạch Sương Hoa nhất thời đứng ngây người ra tại chỗ, tiến cũng không được, thối cũng không xong, đôi môi mấp máy vài cái, không biết nên nói cái gì cho phải.

Cho dù là Tần Lâm da mặt dày, thấy vậy cũng không khỏi chột dạ, cười khan một tiếng:

- Ặc, để ta giới thiệu cho các nàng, vị này...

Lời còn chưa nói hết, Trương Tử Huyên đã tiến lên mấy bước nắm tay của Bạch Sương Hoa, yêu kiều cười nói:

- Vị này chính là Bạch Sương Hoa Bạch tỷ tỷ nổi danh thiên hạ sao? Gió thổi liễu đưa lay bóng nguyệt, sương hoa lạnh lẽo đẫm tuyết mai, phong thái tỷ tỷ như hàn mai ngạo sương, làm cho tiểu muội vừa gặp đã xiêu lòng.

Chỉ thấy lúc này hai nàng đứng cạnh nhau, Bạch Sương Hoa là băng sơn mỹ nhân, quả thật như hàn mai ngạo sương. Trương Tử Huyên phong tư cao nhã, có thể so với ánh trăng, quả thật là nửa cân tám lạng.

Thái độ Bạch Sương Hoa có vẻ không được tự nhiên, hậm hực nói:

- Tần phu nhân nói đùa rồi, nàng là đường đường thiên kim tướng phủ, ta chẳng qua là phản nghịch Ma giáo bị triều đình treo giải thưởng tập nã, danh xưng tỷ muội này thật sự không dám đảm đương.

- Tỷ tỷ dẫn dắt mấy chục vạn giáo chúng hoành hành giang hồ, làm trên dưới triều đình ăn ngủ không yên, quả thật như phượng vu cửu thiên. Muội muội trong khuê các nghe được đại danh, chỉ cảm thấy bội phục vô cùng, hận không thể học theo, tỷ tỷ cần gì phải quá khiêm như vậy?

Trương Tử Huyên cười khẽ vuốt lưng bàn tay của Bạch Sương Hoa, lại quay đầu nhìn Tần Lâm:

- Còn nữa, trước khác nay khác, vật đổi sao dời, đây gọi là tạo hóa trêu người, tương lai có lẽ...

Trương Tử Huyên nói tới chỗ này chợt cười mà không nói, đáy mắt mơ hồ thoáng hiện hàn quang. Trước tiên là nói về Bạch Sương Hoa hoành hành giang hồ làm triều đình trên dưới ăn ngủ không yên, còn nói muốn ‘học theo’, mới nghe qua tựa hồ thiên kim khuê các ước mơ thảo mãng giang hồ, thật ra ẩn hàm thâm ý trong đó.

Nếu như có Doãn Tân Thương hoặc là Du Thất ở chỗ này, sợ rằng sẽ âm thầm run lên cầm cập.

Tần Lâm từ lo lắng trở thành mừng rỡ, tâm trạng kích động nên không để ý đến, tự nhiên hiểu sai ý, tên này sờ mũi cười khan hai tiếng.

Dung nhan lạnh lẽo như núi băng của Bạch Sương Hoa cũng lộ ra vẻ xấu hổ, càng thêm xinh đẹp hơn cả bình thường, một mực cắn môi không nói nửa lời.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực luôn e sợ thiên hạ không loạn, giờ phút này lại không dám ho một tiếng. Một vị thiên kim tướng phủ, một vị giáo chủ Ma giáo, chỉ có Tần trưởng quan mới đủ sức đối phó.

Tần Lâm cảm thấy không khí có vẻ ngột ngạt, vội vàng nhìn quanh quất:

- Đúng rồi, người giả dạng làm giáo chủ tỷ tỷ tập kích thương đội Thiếu Sư phủ ở Vương Quan cốc, chính là Tử Huyên nàng phải không?

- Không sai.

Trương Tử Huyên vuốt cằm mà cười, kể lại hết thảy chuyện đã xảy ra.

Tần Lâm giậm chân kêu khổ:

- Trời ơi, vì sao không thương lượng với ta trước?!

Sao hả? Trương Tử Huyên khẽ nhướng đôi mày dài tận tóc mai, theo như nàng thấy, kế hoạch của mình cho tới bây giờ là vô cùng thuận lợi.

Vì sao nàng không thông báo trước cho Tần Lâm? Nàng thân là thiên kim tướng phủ, hành động này là vì báo thù cho cha và Đại ca. Tần Lâm lừa gạt đình trượng, giữ cho Giang Lăng tướng phủ không bị tịch biên gia sản, Trương Tử Huyên cảm thấy phu quân đã làm thay mình rất nhiều. Cho nên nàng rất muốn mình tự tay bố trí lần này, lấy thân phận con gái Trương Cư Chính trút ngọn lửa phục thù vào đầu Trương Tứ Duy.

Lại thêm mọi hành động của Tần Lâm ngoài sáng bị Trương Doãn Linh đặc biệt chú ý, Bồ Châu lại là giang sơn của riêng Trương Tứ Duy vững như tường đồng vách sắt, chỉ cần sơ suất một chút sẽ tiết lộ cơ mật. Nên Trương Tử Huyên quyết định để cho Tần Lâm ở ngoài sáng thu hút sự chú ý của đối phương, còn mình ở trong tối hoàn thành bố trí.

Trương Tứ Duy tự cho rằng Bồ Châu là giang sơn của riêng mình vững như tường đồng vách sắt, có thể vây khốn Tần Lâm cho tới chết ở chỗ này. Lão không ngờ rằng Tôn Hầu Tử Tần Lâm đã chui vào bụng Thiết Phiến Công chúa là mình, đánh cho lão thối nát từ trong ra.

Trương Tử Huyên dứt lời khóe miệng liền khẽ nhếch môi vô cùng kinh tâm động phách. Trương Tứ Duy phản bội Trương Cư Chính, ân đền oán trả, vô sỉ tới cực điểm, lão còn giật dây Vạn Lịch tịch thu tài sản Trương gia, bức tử Trương Kính Tu, mối thù này phải trả bằng máu mới được!

Tần Lâm nghe vậy cười khổ không thôi, không thể bảo kế hoạch Trương Tử Huyên là không hoàn mỹ, cũng chỉ thiếu chút nữa là có thể khiến cho Trương Doãn Linh chết hết sức khó coi. Đáng tiếc chính là hôm nay đột nhiên xuất hiện biến số, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch này.

Uy Đức Pháp Vương hiện thân làm người ta chuẩn bị không kịp, rất có khả năng lão đã nhận ra Bạch Sương Hoa, đây chính là mầm họa sau này. Lúc ấy Tần Lâm tức gần nổ phổi, lúc ấy Tần Lâm hết sức nôn nóng, muốn đi ra ngoài tìm kiếm Trương Tử Huyên nhưng lại không biết nàng ở nơi nào, lại lo sẽ đập cỏ động rắn. Dù sao thế lực Thiếu Sư phủ ở Bồ Châu hết sức khổng lồ, làm không khéo vẫn chưa tìm được Trương Tử Huyên ngược lại bị Thiếu Sư phủ phát hiện đầu mối, vậy sẽ càng khó khăn hơn nữa.

Thật may là trong khi tình thế khó xử, Tần Lâm gặp được Trương Tử Huyên.

Thì ra mới vừa rồi hắn gấp gáp như vậy, cũng là vì vị thiên kim tướng phủ này... Thần sắc Bạch Sương Hoa ảm đạm, từ nhỏ đã dốc lòng tu tập Bạch Liên Triều Nhật thần công, không hiểu tình cảm nam nữ, thế nhưng nàng không hiểu vì sao giờ phút này chợt cảm thấy đau nhói trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.