Chương trước
Chương sau
Đây là thơ tình hôm trước Từ Văn Trường viết cho Tam Nương Tử, không biết sao bị Tần Lâm nghe được. Lúc này hắn đọc lên khiến cho Từ lão đầu tử phải đỏ mặt.

Chung Kim Cáp Truân Tam Nương Tử cũng là bậc cân quắc hào kiệt anh phong nhuệ khí không kém gì bậc mày râu, nghe vậy cũng không xấu hổ còn cười khanh khách:

- Kinh sư có hai vị phu nhân thiên tư quốc sắc của Tần Khâm Sai, hồng nhan tri kỷ thiên kiều bá mị càng không biết có bao nhiêu, không trách ngươi vội vàng trở lại kinh sư như vậy. Chỉ tiếc lần này Từ Văn Trường và Chung Kim mỗi người một ngã… Hừ hừ, ba năm sau, Tần tướng quân nhất định phải trả lại cho ta một Từ tiên sinh nguyên vẹn không sứt mẻ, mạnh khỏe như rồng cọp.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe Tam Nương Tử nhắc tới mấy vị thê tử của mình ở kinh sư, Tần Lâm chợt chấn động trong lòng. Cho nên khi nàng nói tới câu cuối cùng, phản ứng của hắn chậm một nhịp, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói:

- Ủa, Từ lão đầu tử, lão... không ở lại thảo nguyên sao?

Từ Văn Trường và Tam Nương Tử liếc mắt nhìn nhau, sau đó vuốt râu khẽ gật đầu. Nếu Tần Lâm đã thành toàn hai người bọn họ, bọn họ há có thể chỉ vì tình nam nữ mà bỏ mặc Tần Lâm như vậy?

- Trưởng quan, cho tiểu lão đầu bẩm báo…

Từ Văn Trường hạ thấp giọng nói cho Tần Lâm biết nguyên do.

Bất Tháp Thất Lý đã là Thuận Nghĩa vương Triệt Thần Hãn đường đường chính chính, văn có đám quý tộc Mông Cổ như mẫu thân Tam Nương Tử và Ngạch Lễ Đồ giúp đỡ, võ có các tướng tài Triết Biệt, A Lực Ca năng chinh quán chiến. Ngoài ra còn có Uy Linh Pháp Vương ủng hộ, địa vị của y đã vững vàng không thể lay chuyển.

Trên thảo nguyên đại cục đã định, cũng không cần Từ Văn Trường bày mưu tính kế nữa. Cho nên lão cho Bất Tháp Thất Lý tự học binh thư, còn mình tiếp tục đi theo Tần Lâm.

Đồng thời Từ Văn Trường và Tam Nương Tử ước định ba năm, chờ ba năm sau Bất Tháp Thất Lý cử hành lễ trưởng thành trong đại hội Na Đạt Mộ, chính thức nắm giữ quyền lực, Tam Nương Tử được giải phóng khỏi sự vụ phức tạp, lúc ấy sẽ lấy thân tự do tới Trung Nguyên hội ngộ với lão.

- Lão đầu… lão đầu tử này….

Tần Lâm vỗ vỗ lưng Từ Văn Trường, hoàn toàn có thể cảm nhận được trái tim nóng như lửa của lão.

Tam Nương Tử đang tuổi phơi phới hơn ba mươi, Từ Văn Trường cũng đã gần hoa giáp, bắt đầu từ bây giờ thời gian mà bọn họ có thể ở bên nhau cũng không còn nhiều, ý nghĩa của ba năm quả thật không tầm thường. Huống chi bọn họ đã trải qua nhiều năm tương tư, lúc này mới đoàn tụ ngắn ngủi lại sắp sửa phải chia ly.

Tần Lâm hướng về phía Tam Nương Tử vái chào thật sâu:

- Tẩu phu nhân, hạ quan xin cảm tạ ở chỗ này!

Cho dù là Tam Nương Tử hào sảng phóng khoáng, cũng bị câu xưng hô ‘tẩu phu nhân’ này làm cho mặt phấn ửng đỏ, nhịn thẹn thùng trừng mắt nhìn Từ Văn Trường bên cạnh đang thầm cười không dứt:

- Lão hầu tử, Tần trưởng quan tốt thật, nhưng có một môn bản lãnh mà lão không thể học. Nếu trong ba năm này làm ra chuyện gì có lỗi với ta, hừ hừ, cẩn thận da của lão!

Lần này đến phiên Tần Lâm cười lúng túng, giả ngây giả dại.

Bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ôm bụng cười thầm, rõ ràng là lời Tam Nương Tử mang đầy ẩn ý. Ngón chỉ chó mắng mèo này thật đẹp, xem Tần trưởng quan của chúng ta kìa, không phải là lần này á khẩu nghẹn lời rồi sao?

Không nói gì được vậy thì đừng nói, Tần Lâm đã sớm luyện thành tuyệt thế thần công Kim Diện Tráo, Thiết Kiểm Bì (mặt dày da thớt, chơi chữ Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam),lúc này chắp tay vái chào, nói lời từ biệt.

- Cung tiễn Khâm Sai Tần tướng quân, các bộ thảo nguyên vĩnh viễn nhớ rõ ân đức ngài!

Các vị quý tộc Mông Cổ đặt tay lên ngực cúi người thật sâu, thành tâm thành ý thi lễ Tần Lâm.

Uy Linh Pháp Vương cũng miệng niệm Phật hiệu:

- A Di Đà Phật, Tần trưởng quan Phật duyên sâu nặng, lão tăng chúc cho ngươi vĩnh viễn cát tường như ý!

- Ủa, hai vị cao túc không tới đây sao?

Tần Lâm gãi gãi đầu, cũng phải nói Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử cũng coi là người quen cũ của hắn ở Kỳ Châu.

Uy Linh Pháp Vương có vẻ đắc ý:

- Hai người bọn họ ở Ngân Phật tự coi sóc chế tạo tượng Phật... Không dối gạt Tần tướng quân, tượng Phật kia là dựa theo diện mục ngài tạo nên, để ngài được hàng ngàn hàng vạn tín chúng thành kính cầu nguyện, tương lai tự nhiên phúc trạch kéo dài, vạn sự như ý.

Nghe cũng hay hay… Lý Thái hậu từng lấy dung mạo của mình tạc tượng Cửu Liên Bồ Tát, thờ phụng bên trong Từ Thọ tự. Tần Lâm nghĩ tới dung mạo mình cũng được nặn thành tượng Phật, lập tức cảm thấy thú vị.

Vẫy tay từ biệt, dẫn dắt đại đội nhân mã đi được một đoạn đường, Tần Lâm chợt nhớ ra, miệng lẩm bẩm:

- Ủa, bọn họ nặn dung mạo ta thành tượng Phật gì vậy, là Như Lai, Di Lặc, hay là…

- Nếu là Di Lặc, phải là Lục mập giống hơn…

Ngưu Đại Lực cười ha hả.

Từ Văn Trường cười lắc lắc đầu, hai tên đần độn kia coi việc nặn tượng, e rằng chỉ có một loại…

-----------

Ngân Phật tự, tượng Phật mới làm xong được thỉnh lên đài sen thất phẩm, dùng vải đỏ che lại, chờ Uy Linh Pháp Vương trở lại khai quang.

- Mau, mau lên một chút, chỗ này còn thiếu một bộ Kim Cương Xử linh!

Không Thanh Tử chỉ huy một đám Lạt Ma bận rộn vất vả. Hiện tại y đã khác xa ngày trước, là thủ tọa đại đệ tử của Hô Đồ Khắc Đồ, ra khỏi Ngân Phật tự, bao nhiêu quý tộc Mông Cổ gặp mặt cũng phải tỏ ra khách sáo với y.

Vân Hoa Tử cũng đặc biệt ra sức, không ngừng nói:

- Cống phẩm nhất định phải mới mẻ, khẩu vị Tần trưởng quan rất ác, ánh mắt lại độc, nếu như không khéo bị hắn nhìn ra…

- Này…

Không Thanh Tử nghi ngờ nói:

- Chúng ta chế tạo tượng Phật theo như tướng mạo Tần trưởng quan, nhưng không phải tượng Phật cũng là bản thân hắn sao?

Vân Hoa Tử nói:

- Bất kể có phải hay không, chúng ta nhất định phải thành tâm, nếu không nhờ lão nhân gia, thầy trò chúng ta có thể có được hôm nay sao? Nghe nói hắn ngày đoán dương đêm xét âm, nếu như một chút thần niệm phụ vào tượng Phật này, những lời bất kính của chúng ta bị hắn nghe thấy không phải là hỏng bét hay sao?

Lần này hai người không hề tranh cãi với nhau như thường lệ, nhắc tới Tần Lâm đều là kính sợ có thừa, nhất tề co rụt cổ lại không dám nói bậy nữa, luống cuống tay chân chỉ huy đám Lạt Ma bày pháp khí và cống phẩm.

Sau một lúc nữa, Uy Linh Pháp Vương đi đưa Tần Lâm rốt cục trở lại Ngân Phật tự, thấy pháp khí thật chỉnh tề, cống phẩm mới mẻ, chợt cảm thấy trong lòng thoải mái, gật đầu một cái nói với hai đồ nhi:

- Cuối cùng hai người các con cũng đã khôn ra, bố trí như vậy cũng rất khá. Ừm, đây chính là tượng Phật hôm trước lệnh cho các con dùng đồng đúc thành phải không, đúng rồi, là tượng Đại Nhật Như Lai hay là Vi Đà Bồ Tát?

Không Thanh Tử cùng Vân Hoa Tử liếc mắt nhìn nhau, cả hai tỏ ra đắc ý, nhất tề kéo tấm vải đỏ che tượng Phật xuống:

- Mời sư phụ xem qua!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.