Trong lòng Uy Đức Pháp Vương run lên thầm nói không tốt, quả nhiên vị Tần Khâm Sai này thình lình rút bảo kiếm đeo bên hông ra, cười xấu xa tiến về phía lão dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của đám quý tộc Mông Cổ.
- Uy Đức Pháp Vương quả nhiên đại từ đại bi…
Tần Lâm làm ra dáng vẻ hết sức kính nể, tiếp theo lại thở dài:
- Bất quá bầy sói thanh thế thật lớn, có chừng hàng ngàn hàng vạn con sói đói, chỉ có thịt của ba người ba ngựa Hoàng Đài Cát, Cổ Nhĩ Cách, Thôi Hiến Sách không đủ cho bọn chúng no bụng. Pháp Vương đã có lòng từ bi ngã Phật cắt thịt nuôi ưng, xin hãy cho bản Khâm Sai kiến thức Tây Tạng Mật tông vô thượng từ bi. Tương lai bản quan về kinh sẽ tuyên dương rộng rãi cho Bạch giáo, ắt có thể phát dương quang đại Phật pháp.
Phụt... Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực len lén xoay người bật cười, chiêu này của Tần trưởng quan chúng ta quả thật hết sức ranh ma.
Ngươi thật là ác độc! Lúc này Uy Đức Pháp Vương bị Tần Lâm làm cho không thể hạ đài, nét mặt già nua nhất thời trở nên đỏ bừng, miễn cưỡng biện luận:
- Lão tăng muốn lưu thân hữu dụng này để quảng bá tuyên dương Phật pháp chính đạo. Đây gọi là ngày nào địa ngục chưa trống rỗng, ngày đó chưa thành Phật. Lão tăng không phát dương quang đại Bạch giáo Trát Luận Kim Đỉnh tự, há có thể chỉ lo cho cá nhân mình phi thăng Cực Lạc thôi sao?!
Tần Lâm lắc đầu quầy quậy:
- Không phải vậy, nếu như Pháp Vương chịu cắt thịt nuôi lang, có chuyện đại từ đại bi này sẽ giúp Bạch giáo nhất thời danh chấn thiên hạ, chẳng phải là càng có thể phát dương quang đại Phật pháp hay sao?
- Huống chi Uy Đức Pháp Vương ngài tu vi cao thâm, da thịt nuôi lang, phần còn lại ắt có thể luyện ra Xá Lợi Tử, bản quan nhất định mang tới kinh sư trình cho bệ hạ cùng Thái hậu nương nương. Sau đó hạ chỉ truyền khắp thiên hạ, ắt sẽ khiến cho người người tôn sùng ngã Phật, ức chế ngoại đạo, vậy công đức Pháp Vương ngài càng thêm vô lượng. Nào nào, có nhiều người chứng kiến như vậy, bản quan tuyệt đối không gạt ngài đâu…
Dứt lời, Tần Lâm cầm Thất Tinh Kiếm sáng loáng xông tới chuẩn bị cắt thịt trên ngực Uy Đức Pháp Vương. Hắn còn chậc chậc luôn miệng than thở, tựa hồ thật sự muốn lóc hết da thịt của lão ra, lấy xương đi luyện Xá Lợi Tử.
Bảo kiếm lấp lóe hàn quang khiến cho Uy Đức Pháp Vương vô cùng sợ hãi, cho dù là lão võ công cái thế cũng không chịu nổi bảo kiếm đâm thủng ngực. Dưới tình thế bắt buộc lão không thể công khai trở mặt với Tần Lâm, chỉ đành phải giơ hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi kiếm, cười khổ nói:
- Tần Khâm Sai, túi da thối này của lão tăng…
- Bỏ lại túi da thối, phi thăng Cực Lạc thiên, vẫn có thể quang đại Phật pháp, vì sao lại không làm?
Tần Lâm nắm bảo kiếm xoay tròn, cho dù là công lực Uy Đức Pháp Vương thâm hậu cũng suýt chút nữa bị món thần binh lợi khí này cắt mất đầu ngón tay, sợ hãi tới nỗi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Các vị quý tộc Mông Cổ nghe lời của Tần Lâm cũng ném tới ánh mắt nghi hoặc, càng làm cho Uy Đức Pháp Vương quẫn bách vô cùng. Vậy là sao, đã nói là túi da hôi thối mà thôi, tu vi Pháp Vương cao sâu như thế, vì sao không chịu bỏ?
Thôi! Uy Đức Pháp Vương không thể làm gì, cong ngón tay búng vào sống kiếm một cái. Nhất thời thân kiếm rung mạnh chấn động tới tay Tần Lâm, lão không chờ Tần Lâm đâm kiếm tới đã lớn tiếng nói:
- Lão tăng hoằng pháp truyền đạo ở Trát Luận Kim Đỉnh tự, còn có hơn ngàn vạn tín chúng trên Tuyết Vực cao nguyên, vô số oan quỷ chưa được siêu độ, không hề rảnh rỗi quản tới đám sói đói trên thảo nguyên này. Ngược lại sư đệ Uy Linh Pháp Vương phúc duyên thâm hậu, vả lại còn có Phật duyên với thảo nguyên, lão tăng tặng ngươi tôn hiệu Hô Đồ Khắc Đồ, từ nay hãy phổ độ chúng sinh ở Quy Hóa thành đi!
Uy Linh Pháp Vương vừa nghe như vậy nhất thời vui sướng vô cùng, hai vị đồ đệ Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử bên cạnh càng cao hứng gãi đầu gãi tai.
Ngạch Triều Ni Mã và các sư đệ mười tám La Hán gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Uy Đức Pháp Vương nói như vậy rõ ràng chính là thừa nhận Uy Linh Pháp Vương hàng giả này có thể ngồi ngang hàng với lão. Từ nay trở đi lão chỉ lo hoằng pháp truyền giáo ở Trát Luận Kim Đỉnh tự trên Tuyết Vực cao nguyên, hơn nữa không hề đặt chân tới thảo nguyên nữa, mà toàn bộ giáo chúng trên thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn sẽ hoàn toàn thuộc về Uy Linh Pháp Vương.
Uy Đức Pháp Vương cười khổ nhìn các đệ tử lắc đầu một cái, lần này sai lầm từ đầu, mặc dù kịp thời vạch rõ giới hạn với Hoàng Đài Cát, nhưng dù sao cũng bị Tần Lâm bắt được không ít sơ hở, hoàn toàn chiếm cứ thượng phong. Không trả giá chút gì muốn toàn thân thối lui, làm sao có thể như vậy được?
Huống chi, có các quý tộc Mông Cổ Tam Nương Tử, Hàm Ngang Tế Nông… ủng hộ, sớm muộn Uy Linh Pháp Vương sẽ độc lập truyền giáo ở Quy Hóa thành. Rốt cục Pháp Vương Trát Luận Kim Đỉnh tự hàng thật sẽ không còn uy lực trên thảo nguyên, không bằng nhất đao lưỡng đoạn, thuận thế tặng món ân tình, cũng tiện làm kế thoát thân.
- Được, được…
Tần Lâm cười hăng hắc, tra bảo kiếm vào vỏ trở lại, tới gần thấp giọng nói với lão:
- Tuy rằng Pháp Vương không có lòng từ bi cắt thịt nuôi ưng, nhưng lại có can đảm tráng sĩ chặt tay, hạ quan vô cùng bội phục.
Uy Đức Pháp Vương nghiến răng một cái, cũng dùng công phu truyền âm nhập mật lạnh giọng nói:
- Tần Khâm Sai hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn, lão tăng cũng hận gặp nhau quá muộn, nhất là cuối cùng, chiếm được phần hơn còn ác độc như vậy.
Nói đến chữ độc, cho dù là Uy Đức Pháp Vương tu vi tinh thâm cũng không nhịn được trong lòng nổi lên lửa giận, nội lực tiết ra ngoài khiến cho thanh âm chợt lên cao vút, đâm vào màng nhĩ Tần Lâm phát đau.
Lão trọc này vẫn có mấy phần bản lãnh chân chính, Tần Lâm tỏ vẻ kinh hãi nói:
- Ủa, lỗ tai ta hơi đau, Pháp Vương ngài vừa thi triển công phu gì vậy? Chẳng trách nào Bạch giáo Tây Tạng đè ép ba giáo Hoàng, Hoa, Hồng độc chiếm ngôi đầu. Theo như bản Khâm Sai thấy, Tác Nam Gia Thố cũng chưa chắc có công phu này.
Tác Nam Gia Thố là thủ lĩnh Tây Tạng Hoàng giáo, những năm gần đây uy danh đại chấn, cơ hồ sắp áp đảo Uy Đức Pháp Vương. Hoàng giáo cũng càng ngày càng ép Bạch giáo, làm cho phe Trát Luận Kim Đỉnh đối phó rất cực khổ, vất vả lắm mới duy trì được địa vị thống trị.
Nghe Tần Lâm nhắc tới tên cường thù đại địch, Uy Đức Pháp Vương nhất thời chấn động tâm thần, thần sắc âm trầm bất định, thầm nói chẳng lẽ triều đình biết được tình thế giáo phái Tây Tạng tranh đấu, đã có ý bỏ Bạch giáo, liên kết với Hoàng giáo rồi sao? Như vậy chính là tai họa diệt giáo!
Tên Tần Lâm này vô cùng tàn nhẫn độc ác, chuyện gì cũng có thể làm được. Trước kia triều đình cố kỵ lực ảnh hưởng Bạch giáo ở thảo nguyên Mông Cổ, không thể không nhường Bạch giáo vài phần, nhưng thế cục bây giờ…
- Tần... Tần Khâm Sai thứ lỗi, lão tăng nhất thời thất thố, mạo phạm hổ uy, thật sự là tội lỗi, tội lỗi…
Uy Đức Pháp Vương thấp giọng nói hết sức khiêm nhường, lại chộp lấy tay Tần Lâm lắc lắc.
Toàn thân Tần Lâm rung lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đối phương có một luồng khí nóng truyền sang. Mới đầu hắn không biết lão trọc này muốn giở trò gì, lát sau chợt cảm thấy toàn thân ấm áp cực kỳ thoải mái, tứ chi bách hài nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Nhìn lại sau khi Uy Đức Pháp Vương buông cổ tay Tần Lâm ra, thở hổn hển vài hơi liên tiếp, sắc mặt ảm đạm, tinh quang trong mắt cũng mờ nhạt hơn trước không ít.
Thì ra là như vậy, lần này Uy Đức Pháp Vương dùng tâm pháp tuyệt đỉnh Tây Tạng Mật tông truyền ba tháng công lực tinh thuần sang cho Tần Lâm. Chút công lực này đối với lão không đáng kể gì, nhưng Tần Lâm lại nhận được ích lợi không nhỏ.
Người khác không nhìn ra, nhưng đôi mắt già nua của Từ Văn Trường đột nhiên sáng lên, đồng tử xoay tròn, vuốt chòm râu dê cười nhạt không ngừng.
Tần Lâm cũng cảm thấy thân cường thể kiện, biết mình được ích lợi, ép Uy Đức Pháp Vương bấy nhiêu cũng đã đủ rồi. Hiện tại triều đình chưa thể vươn tay tới tận Tây Tạng Tuyết Vực cao nguyên xa xôi, vẫn chưa phải là lúc hoàn toàn trở mặt với lão, bèn cười ha hả nói:
- Trên thảo nguyên này cỏ cao sói nhiều, Uy Đức Pháp Vương ngài chớ nên tới, bằng không một thân xương da của ngài không đủ làm mồi cho sói. Pháp Vương phải về Tây Tạng, bản quan xin cáo từ, đi thong thả không tiễn!
Còn đi thong thả được sao, Uy Đức Pháp Vương vứt bỏ toàn bộ giáo khu Mông Cổ, còn tặng thêm ba tháng công lực tinh thuần, quả thật chạy còn không kịp. Được Tần Lâm nói câu ‘đi thong thả không tiễn’ này thật đúng là như được đại xá, sáng sớm hôm sau lập tức dẫn theo các đệ tử buồn bã rời đi.
Lục Viễn Chí từ miệng Từ Văn Trường biết được Tần Lâm đã được Uy Đức Pháp Vương tặng ba tháng nội công tinh thuần, không nhịn được kêu lên:
- Ôi chao, sao không bắt lại lão trọc kia, buộc lão phải truyền hết công lực toàn thân, không phải là Tần ca sẽ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh hay sao?
Nằm mơ! Từ Văn Trường gõ đầu y một cái:
- Cho dù là công phu tuyệt đỉnh Mật tông, truyền mười thành công lực cho người khác cũng không được một thành. Hơn nữa Uy Đức Pháp Vương nội lực thâm hậu, chớ nói toàn thân công lực, cho dù là chỉ truyền ba năm công lực, chỉ sợ Tần trưởng quan cũng sẽ bạo thể mà chết!
Tần Lâm thử giơ tay lên, đá đá chân, tựa hồ chẳng qua là thân thể trở nên khỏe mạnh khoan khoái một chút mà thôi. Hắn đấm một quyền lên bàn đọc sách, bàn không sao, ngược lại quyền bị đau.
- Chúng ta cũng không biết công pháp Mật tông, ba tháng công lực này cũng chỉ có thể cường thân kiện thể, muốn dùng công lực này làm võ công nhập môn cũng không được.
Từ Văn Trường giải thích làm cho Tần Lâm có chút thất vọng.
Bất quá vì sao nụ cười của lão gia tử lại bỉ ổi như vậy?
-----------
Theo Hoàng Đài Cát và Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, Hán gian Thôi Hiến Sách táng thân trong bụng sói, phe thế lực Hoàng Đài Cát cũng theo đó mà tan rã. Cho dù có chút lực lượng còn sót lại cũng tan tác bốn phía rất nhanh, mọi người ai về nhà nấy, ai còn nhớ Hoàng Đài Cát là cái quái gì?
Nhờ có Tần Lâm chủ trì, đã rửa sạch hiềm nghi Thoát Thoát giết cha, chính thức giúp y kế vị Đại Thành Đài Cát. Đầu tiên là Tần Lâm nghiệm máu biện thân, sau lại tra ra hung thủ sát hại Bả Hán Na Cát là Hải Mạn, Thoát Thoát và mẫu thân Đại Thành Bỉ Tề cảm kích hắn khó có thể dùng lời lẽ để hình dung.
- Trung thành, vĩnh viễn!
Thoát Thoát vỗ ngực, dùng Hán ngữ bập bẹ của mình tỏ vẻ trung thành với Tần Lâm.
Kế tiếp chính là Uy Linh Pháp Vương mới có thêm tôn hiệu Hô Đồ Khắc Đồ, trở thành Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Hô Đồ Khắc Đồ, cử hành buổi lễ tọa sàng vô cùng long trọng tại Ngân Phật tự Quy Hóa thành. Giữa buổi lễ lão còn bày Đại Nhật Như Lai Quang Minh pháp thân cực kỳ thù thắng, còn có thần tích cầu vồng cát tường như ý.
Tam Nương Tử dẫn đầu lạy phục xuống, chúng quý tộc Mông Cổ rối rít phủ phục năm vóc sát đất, thảy đều quỳ lạy đảnh lễ dưới sự kinh ngạc của dân du mục Mông Cổ xung quanh ngàn dặm chạy tới xem lễ.
Ngân Phật tự có Hô Đồ Khắc Đồ thần thông quảng đại, có cần đi Trát Luận Kim Đỉnh tự Tuyết Vực cao nguyên triều bái không? Huống chi còn có tin đồn trên thảo nguyên rằng Uy Linh Pháp Vương lĩnh ngộ chân nghĩa, trí tuệ viên thông, thật ra còn hơn sư huynh Uy Đức Pháp Vương một bậc.
Từ nay trong lòng dân du mục các bộ thảo nguyên đã có một mặt trời mới, Hô Đồ Khắc Đồ Ngân Phật tự cát tường như ý, ánh sáng Phật pháp rực rỡ vạn trượng...
Cuối cùng Tần Lâm lấy thân phận Khâm Sai đại thần triệu tập quý tộc Mông Cổ các bộ Tam Nương Tử, Thoát Thoát, Ngạch Lễ Đồ, Minh An Na Nhan, Trường Thỏ Đài Cát, Hàm Ngang Tế Nông, thương nghị vấn đề ai thừa kế địa vị Thuận Nghĩa vương.
So với mấy lần trước thương nghị vấn đề người thừa kế ai ai cũng có lòng riêng, ngả theo chiều gió, hiện tại hoàn toàn ngược lại, tất cả quý tộc Mông Cổ cùng nhau đẩy Bất Tháp Thất Lý con của Tam Nương Tử Chung Kim Cáp Truân thừa kế Thuận Nghĩa vương, Triệt Thần Hãn. Mà Tam Nương Tử và Bất Tháp Thất Lý khiêm tốn nói hết thảy do triều đình làm chủ, mời Khâm Sai đại thần Tần tướng quân làm chủ.
Khi Tần Lâm lấy ra thánh chỉ sắc phong Bất Tháp Thất Lý là Thuận Nghĩa vương từ trong ngực, tuyên bố trước mặt mọi người, các vị quý tộc lập tức giật mình kinh hãi: biết Tần Khâm Sai muốn giúp Bất Tháp Thất Lý lên ngôi, lại không nghĩ rằng triều đình đã có mật chỉ ban cho hắn, thì ra bên Đại Minh đã sớm có suy tính! Buồn cười Hoàng Đài Cát tự cho là mình thông minh, rốt cục từng bước rơi vào trong bẫy rập của Tần Khâm Sai, bỏ mình danh diệt.
Khâm Sai đại thần Tần Lâm đại biểu triều đình sắc phong Bất Tháp Thất Lý là Thuận Nghĩa vương, Uy Linh Pháp Vương lấy thân phận Hô Đồ Khắc Đồ, y theo lệ cũ gia tặng tôn hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn.
Bất Tháp Thất Lý còn chưa trưởng thành, chính vụ thực tế do Tam Nương Tử chủ trì, y bèn theo Từ Văn Trường học tập kiến thức Hán văn và binh pháp thao lược.
Trong lòng mọi người biết rõ ràng, lần này Từ Văn Trường đã có thể quang minh chính đại ân ân ái ái cùng Tam Nương Tử. Bất quá Yêm Đáp Hãn đã chết, Bất Tháp Thất Lý cũng không hề phản đối, còn ai nói gì được nữa?
Đám huynh đệ Hiệu Úy Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Mã Bân vui vẻ vô cùng, ngày nào cũng có quý tộc các bộ thay phiên mời đi ăn uống, ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát lớn. Vô số cô nương xinh đẹp trên thảo nguyên thay phiên tới mời bọn họ cùng nhau nhảy múa ca hát, liếc mắt đưa tình không ngớt.
Cuộc sống vô cùng sung sướng như vậy khiến cho bọn họ có cảm giác mãi không muốn về.
Đáng tiếc lạc cực sinh bi, Tần Lâm phát ra mệnh lệnh hồi kinh, hắn cũng không chuẩn bị ở trên thảo nguyên quá lâu.
Ngày từ biệt, Tam Nương Tử, Bất Tháp Thất Lý, Uy Linh Pháp Vương, đám quý tộc Mông Cổ đều tới đưa tiễn, Từ Văn Trường bồi ở bên người Tam Nương Tử.
Tần Lâm hài hước nói:
- Lão gia, lão hãy ở lại chỗ này từ từ tiêu sái đi, Nữ lang na phục thủ kiêu anh, trường tụ khinh vũ Quy Hóa thành. Trướng để tỳ bà thôi đệ nhất, canh thùy hồng giáp ỷ lư sinh. Ha ha, Từ lão tiên sinh ngâm thơ hay thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]