Chương trước
Chương sau
Tần Lâm cũng mệt mỏi không ít, tháo xuống túi nước da dê uống mấy ngụm nước, lớn tiếng nói:

- Lão Ngạch, chúng ta cố gắng chạy về Quy Hóa thành trước trời sáng, lập Bất Tháp Thất Lý làm vương, bản Khâm Sai sẽ mở rộng định ngạch hỗ thị biên mậu các ngươi gấp đôi!

Đôi mắt già nua của Ngạch Lễ Đồ lập tức trở nên sáng ngời vô cùng giảo hoạt. Định ngạch hỗ thị gấp đôi có nghĩa là thu nhập mua bán gấp đôi, có thể dùng ngựa cùng trâu dê đổi được nhiều đồ sắt, vải vóc, trà… hơn.

- Tạ Khâm Sai ban thưởng! Bộ xương già này của ta hôm nay coi như bán cho Khâm Sai ngài rồi!

Ngạch Lễ Đồ chợt thẳng lưng ưỡn ngực, tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn chẳng khác nào trai tráng.

Tần Lâm lại nói:

- Các vị huynh đệ, bằng hữu các bộ thảo nguyên, cố gắng thêm chút nữa, chúng ta tranh thủ chạy tới Quy Hóa thành!

Mọi người đồng tâm đáp ứng, thi nhau giục ngựa ra roi.

Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, nhưng cũng không nhẹ nhõm giống như ngoài mặt. Tên Hoàng Đài Cát này cũng không phải là loại người chịu bó tay ngồi chờ chết, phải đề phòng y chó cùng rứt giậu.

Giá! Roi ngựa Tần Lâm đánh xuống, Đạp Tuyết Ô Chuy tung cao bốn vó chạy lên dẫn đầu đội ngũ, sau lưng tiếng vó ngựa rầm rập, cả đội ngũ nương theo ánh trăng mà chạy suốt đêm.

-----------

Đồng thời bên ngoài Quy Hóa thành hơn trăm dặm về phía Đông, trong mấy tòa doanh trướng trung quân của Bả Hán Na Cát, y bày tiệc rượu cùng các tướng quân suốt đêm giải sầu tìm vui, còn có cô nương xinh đẹp ca vũ.

- Nào nào, Đạt Lỗ Xích thân ái dũng cảm của ta, cạn chén rượu sữa ngựa này đi!

Ba Đặc Nhĩ bưng chén rượu lên mời.

- Được, Ba… Ba Đặc Nhĩ thân ái, tình hữu nghị giữa chúng ta thiên trường, hức… địa cửu!

Đạt Lỗ Xích đã líu lưỡi, chạm chén với đối phương, uống một hơi cạn sạch.

Hàn Ba Đồ giương mày kiếm nồng đậm lên, khuyên nhủ:

- Các vị huynh đệ, không nên uống quá say, nhất là Ba Đặc Nhĩ, ngươi uống say hay làm càn làm bậy, chớ gây chuyện trước mặt Đài Cát Đại nhân!

- Ta... Ta không có say!

Ba Đặc Nhĩ không nhịn được khoát tay áo một cái, là một tên tửu quỷ mười phần, Hàn Ba Đồ không nói còn đỡ, nói ra y càng cậy mạnh, bất ngờ cầm lên một vò rượu uống một hơi cạn sạch, uống xong nấc cục liên hồi.

Các vị tướng quân cùng nhau cười to lên, Hàn Ba Đồ thấy vậy cau mày, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tự xách mã đao đứng dậy đi ra ngoài:

- Các vị cứ tiếp tục vui chơi, ta đi tuần tra xung quanh doanh một vòng. Nếu Hoàng Đài Cát dám nhân cơ hội tới đây quấy rối, ta sẽ vặn cái đầu chó của y xuống!

Trong một tòa doanh trướng bên trái, Đại tướng A Lực Ca đang chuẩn bị đứng dậy đi tuần tra, thấy Hàn Ba Đồ đã đi nên ngồi xuống trở lại, khen ngợi với thân tín bên cạnh:

- Vẫn là Hàn Ba Đồ làm việc chuyên cần, ta cũng muốn khuyên nhủ Đài Cát Đại nhân không nên so đo những chuyện cũ năm xưa nữa.

Năm đó Bả Hán Na Cát quy thuận triều Minh, bởi vì Hàn Ba Đồ không có đi theo, cho nên từ đó trở đi cũng không được coi là tâm phúc nữa, A Lực Ca vẫn ôm mối bất bình vì y. Hiện tại thấy các tướng quân Ba Đặc Nhĩ, Đạt Lỗ Xích đã uống tới mức say mèm, nhất thời có mấy phần không vui:

- Mấy tên này quả thật chẳng ra gì, Đài Cát Đại nhân bảo bọn họ uống rượu lại uống say sưa như vậy…

Trên một mảnh đất trống các nữ tử Mông Cổ đang ca vũ, Bả Hán Na Cát cùng người nhà của y ngồi giữa một tòa đại trướng, vị trí đầu não bên phải Bả Hán Na Cát là Đại Thành Bỉ Tề, bên dưới là các vị thiếp thất. Vị trí đầu não bên trái là Thoát Thoát, theo thứ tự đi xuống là mấy đứa con trai do thiếp thất Bả Hán Na Cát sinh ra như Ác Nhĩ Kỳ Đặc, Ngả Mục Chân, Qua Đồ. Ác Nhĩ Kỳ Đặc còn lớn hơn Thoát Thoát hai tuổi, Ngả Mục Chân, Qua Đồ cũng chỉ mới bảy tám tuổi.

Bả Hán Na Cát cùng các tướng quân đã uống khá nhiều, mặt mũi đỏ bừng, căn bản không để ý tới Đại Thành Bỉ Tề bên cạnh, mắt y chỉ nhìn chằm chằm vào người mấy vị cô nương trẻ tuổi khiêu vũ. Y căn bản không lo lắng bất cứ vấn đề gì, bởi vì chỉ cần đến lúc trời sáng, Tần Khâm Sai sẽ mang theo thắng lợi trở lại Quy Hóa thành.

-----------

Dĩ nhiên Bả Hán Na Cát cũng không phải óc heo, y lấy danh nghĩa uống rượu tìm vui tập trung các tướng quân lại, ca múa trắng đêm không nghỉ, khiến cho quân sĩ toàn doanh cũng ngủ không ngon giấc, gián tiếp phòng bị Hoàng Đài Cát đánh lén. Hơn nữa làm như vậy cũng không lộ vẻ nhát gan, tránh cho bị Chung Kim và nhân tình già Từ Văn Trường của nàng cười nhạo.

Chỉ bất quá với tính của quý tộc Mông Cổ coi rượu như mạng, Bả Hán Na Cát uống vào lập tức quên mất đi dự định ban đầu.

Đại Thành Bỉ Tề rất tự biết mình, hiểu được mình xấu xí nên cũng không quản trượng phu tầm hoa vấn liễu, thấy vậy chẳng qua là hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, bất kể ngươi dụ dỗ cô nương nào, cũng phải truyền vị trí Đại Thành Đài Cát cho con trai ruột của ta Thoát Thoát.

- Ngươi uống được, hai mẹ con ta không thể uống sao?

Nàng bưng chén rượu lên, cố ý hướng về phía Thoát Thoát nói:

- Con trai, chúng ta cũng uống đi, sớm muộn gì con cũng là Đại Thành Đài Cát đời kế tiếp, đừng bắt chước thói xấu của phụ thân.

Nhờ Tần Lâm lấy máu nghiệm thân, Thoát Thoát cũng được giải khai tâm bệnh, tâm trạng cực tốt, quả thật nghe lời của mẫu thân uống cạn ba chén liền, cả hai mẹ con lập tức cảm thấy lâng lâng.

Ác Nhĩ Kỳ Đặc và các thiếp thất cười không được tự nhiên, rõ ràng là Đại Thành Bỉ Tề nói như vậy có ý thị uy với bọn họ. Hài tử trên thảo nguyên trưởng thành sớm, Ngả Mục Chân, Qua Đồ chỉ có bảy tám tuổi, nhưng trong ánh mắt của chúng nhìn Đại ca Thoát Thoát đều toát ra địch ý xua mãi không đi.

Rốt cục thấy vầng trăng đã ngã về Tây, cảm giác say Bả Hán Na Cát cũng nổi lên, mắt kèm nhèm nhìn một cô nương đang ca vũ yểu điệu vẫy vẫy:

- Nàng… nàng tên gì, tối nay… tối nay bồi tiếp bản Đài Cát đi…

Vị cô nương này dung mạo tuyệt mỹ, đầu mày cuối mắt loáng thoáng có bóng dáng của Tam Nương Tử Chung Kim Cáp Truân, nghe vậy vừa mừng vừa sợ:

- Hồi bẩm Đại Thành Đài Cát, tiểu nữ gọi là Hải Mạn.

Hừ! Đại Thành Bỉ Tề hừ lớn một tiếng, Hải Mạn bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, co co rút rút càng khiến cho người ta cảm thấy đáng thương, nói thật nhỏ:

- Đài Cát Đại nhân...

Vốn là trong lòng Bả Hán Na Cát buồn bực không vui bởi vì Tam Nương Tử chung tình với Từ Văn Trường, nhưng vì Tần Lâm nên không biết làm sao. Lúc này y uống rượu đã nhiều, mắt nhập nhèm chỉ cảm thấy Hải Mạn chính là Tam Nương Tử lúc còn trẻ, nhất thời lòng thương xót trỗi dậy, giận nói:

- Vì sao phải sợ nàng ta, vừa xấu vừa ghen, còn dám như thế nữa, bản Đài Cát phế nàng ấy, lập nàng lên thì đã sao?

Thoát Thoát nghe vậy nổi giận đứng bật dậy, Đại Thành Bỉ Tề chỉ cười lạnh vài tiếng, vẫy con trai:

- Đi thôi, đừng quấy rầy phụ thân con tìm vui làm gì, tối nay con hãy theo mẫu thân trò chuyện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.