Chương trước
Chương sau
Sau khi cho ra kết luận, Bả Hán Na Cát cảm thấy xấu hổ trong lòng, lúc này lập Thoát Thoát làm người thừa kế, nhưng cũng không có công khai cả sự kiện từ đầu chí cuối.

Suy nghĩ một chút cũng phải, chẳng lẽ Bả Hán Na Cát tuyên bố với tất cả thuộc hạ, nói mình nghi ngờ lão bà ngoại tình sinh ra tiểu tạp chủng, may nhờ Tần tướng quân cắt máu nghiệm thân, mới giúp ta nhận được con ruột? Nếu nói như vậy, chắc chắn là Bả Hán Na Cát sẽ bị người ta cười chê, cho nên y dùng phương thức lập Thoát Thoát làm người thừa kế, để gián tiếp tỏ rõ thái độ của mình.

Bất quá làm như vậy cũng khó tránh khỏi đưa tới mọi người hiểu lầm.

Lúc này nghe Ba Đặc Nhĩ đột nhiên nói tới chuyện này, ngoài miệng các vị tướng quân không nói gì, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, chẳng qua là bọn họ còn chưa say, không dám tùy ý phụ họa.

- Ba Đặc Nhĩ huynh đệ, ngươi uống say rồi, nói toàn lời hồ đồ nhảm nhí.

Hàn Ba Đồ đưa tay che miệng Ba Đặc Nhĩ, y vẫn cố gắng giãy dụa miệng kêu không có say.

- Bất Tháp Thất Lý ngồi lên Hãn vị, Đại Thành Đài Cát cũng sẽ không… sẽ không lên chức một bước, chúng ta bán mạng thay mẹ con Chung Kim Cáp Truân có gì hay ho?... Hức!

Ba Đặc Nhĩ nấc cục một cái, mùi rượu nồng nặc.

Các tướng quân ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục Đạt Lỗ Xích thở dài:

- Xem ra Ba Đặc Nhĩ đúng là say rồi, cho thân binh của y tới hầu hạ y đi ngủ đi!

Mấy tên thân binh tới, dùng biện pháp trên thảo nguyên đối phó quỷ say nện cho y mấy quyền thật mạnh, mới làm cho Ba Đặc Nhĩ im lặng ngủ thật say, sau đó kéo y về doanh trướng của mình.

Kế tiếp, không biết chuyện gì xảy ra, các tướng quân cảm thấy rượu trong chén mình không biết có mùi vị thế nào nữa.

Cho dù là Bất Tháp Thất Lý chiến thắng Hoàng Đài Cát leo lên Hãn vị, chủ nhân của bọn họ Bả Hán Na Cát vẫn là Đại Thành Đài Cát, những tướng quân Mông Cổ này sẽ có được ích lợi gì? Uổng công khổ cực một phen, coi như làm không công cho người ta.

-----------

Trạng thái tinh thần tướng sĩ dưới quyền Bả Hán Na Cát dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt lão luyện tinh tường của Từ Văn Trường. Bên trong đại trướng trung quân, ngay trước mặt chư vị quý tộc Mông Cổ Tam Nương Tử, Bả Hán Na Cát, Bất Tháp Thất Lý, Thoát Thoát, lão nghiêm trang trịnh trọng đưa ra cảnh cáo:

- Tần trưởng quan bốn lộ ra quan, chư bộ Mạc Nam Mông Cổ rối rít quy phục, thế cục càng ngày càng có lợi đối với chúng ta. Hoàng Đài Cát đã mất đi năng lực đối kháng chính diện với chúng ta, càng là như vậy, chúng ta càng phải cảnh giác y chó gấp nhảy tường. Có lẽ Hoàng Đài Cát không kiêu hùng hơn người bằng phụ thân y Yêm Đáp Hãn, nhưng đối với thê tử kết tóc Đức Mã phu nhân y cũng có thể hạ thủ, có thể xưng là lòng dạ ác độc.

Tam Nương Tử tà tà dựa trên cẩm đôn, gương mặt thành thục mê người tràn đầy nhu tình mật ý, cười ngọt ngào nhìn Từ Văn Trường.

Bất Tháp Thất Lý có vài phần kính ý đối với Từ thúc thúc, ngược lại mỗi khi nhắc tới tên của cha ruột Yêm Đáp Hãn, mí mắt thiếu niên này lại khẽ giật giật vài cái, toát ra thần sắc chán ghét.

Thật may là theo Yêm Đáp Hãn chết đi, phân tranh kế vị cũng sẽ dẹp yên, hết thảy đều sắp kết thúc, cuộc sống mới sắp triển khai, tràn đầy hy vọng...

Từ Văn Trường dứt lời, ánh mắt tinh quang lấp lóe nhìn về phía Bả Hán Na Cát. Hai mẹ con Tam Nương Tử vâng theo lời lão răm rắp, nhưng bố trí của Bả Hán Na Cát có hơi sơ sài, chuyện này khiến cho Từ lão đầu tử tinh minh rất không yên lòng.

Đối mặt tình địch dễ dàng chiến thắng mình, biểu lộ của Bả Hán Na Cát cũng không phải là rất tự nhiên. Từ rất sớm y đã phát hiện ánh mắt Tam Nương Tử chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Văn Trường, không thèm nhìn mình lần nào. Cho dù đã sớm thừa nhận thất bại, y cũng không tránh khỏi có chút buồn bực.

Cho nên sau khi Từ Văn Trường đưa ra lời cảnh cáo, Bả Hán Na Cát cố ý tỏ vẻ đường hoàng khoát khoát tay:

- Xin Từ tiên sinh bất tất phải nhọc lòng, bản Đài Cát cũng không lo lắng, dưới quyền ta có Đại tướng A Lực Ca, Đạt Lỗ Xích, Hàn Ba Đồ, Ba Đặc Nhĩ… toàn là đệ nhất dũng tướng trên thảo nguyên, lòng trung thành của bọn họ còn quý báu hơn cả ngàn vàng. Cho nên Hoàng Đài Cát tuyệt đối không thể nào hạ thủ đối với ta, ngược lại Từ tiên sinh trói gà không chặt, ha ha, có cần bản Đài Cát phái mấy viên dũng tướng tới đây bảo vệ lão hay không?

Từ Văn Trường chẳng qua chỉ cười cười, Bất Tháp Thất Lý đã giống như con gà trống choai bị chọc giận, lớn tiếng nói:

- Không cần, ta sẽ bảo vệ Từ thúc thúc!

Nhãi con, đã quên ngươi là con trai ai rồi sao? Bả Hán Na Cát đang muốn mắng y đôi câu, lại nuốt trở vào bụng. Bất kể bàn về tuổi tác hay tính theo bối phận của Tam Nương Tử, tựa hồ Bất Tháp Thất Lý phải thuộc vai vế hàng cháu của Bả Hán Na Cát. Nhưng Bất Tháp Thất Lý còn là con ruột Yêm Đáp Hãn, nên tuy rằng Bả Hán Na Cát lớn hơn y mười mấy tuổi nhưng còn phải gọi y là thúc thúc.

Huống chi Bả Hán Na Cát thân là cháu ruột Yêm Đáp Hãn, đối với gia gia cũng có dã tâm dòm ngó, y lấy lập trường gì mắng Bất Tháp Thất Lý chứ?

- Được rồi, Thúc thúc Bất Tháp Thất Lý thân ái của ta, chỉ mong ngươi sớm ngày cứng cáp lên, không còn là dê non được mẫu thân bảo vệ trong lòng, mà trở thành hùng ưng tung cánh trời cao!

Bả Hán Na Cát nhấn mạnh hai chữ thúc thúc, lộ vẻ châm chọc, cuối cùng khom lưng hành lễ theo kiểu Mông Cổ:

- Chư vị yên tâm, ta sẽ thực hiện được lời thề lập trước mặt Tần Khâm Sai, hiện tại xin cáo lui trước.

Từ Văn Trường không thể làm gì đành nói:

- Họa phúc không cửa, duy người tự chuốc, Đài Cát ngài hãy tự lo lấy thân mình. Tóm lại đoán chừng trong hai ngày nữa Tần trưởng quan trở lại, Hoàng Đài Cát coi như xong rồi, cho nên nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt.

Bả Hán Na Cát lại nhìn về phía Bất Tháp Thất Lý cười cười, sau đó mới vén lên màn da trâu của lều chiên đi ra ngoài.

Bất Tháp Thất Lý bị y chọc giận đến sắc mặt đỏ bừng, giống như con ngựa con đang tức giận.

Từ Văn Trường vẫy vẫy tay với y:

- Danh dự Thuận Nghĩa Vương tương lai cũng không phải là do bố thí mà có được. Nào lại đây, ta dạy cho con binh pháp thao lược, tương lai sẽ làm cho Bả Hán Na Cát phải nhìn con với cặp mắt khác.

- Được!

Bất Tháp Thất Lý rất vui vẻ ngồi xuống nghe.

- Ta đi nấu trà sữa cho các người.

Tam Nương Tử cười híp mắt đi ra trung quân trướng, lòng tràn đầy vui mừng. Bất kể thế nào, Từ Văn Trường cũng thích hợp làm phụ thân của Bất Tháp Thất Lý hơn Yêm Đáp Hãn vừa hung ác lại thô lỗ, vui giận bất thường.

Bất Tháp Thất Lý vô cùng chuyên chú nghe binh pháp, tràn đầy dục vọng khát cầu tri thức. Tuổi thiếu niên như y vô cùng hy vọng được người khác công nhận, càng hy vọng sớm ngày trở thành hùng ưng bay liệng trên trời cao, làm cho Bả Hán Na Cát phải nhìn mình với cặp mặt khác, còn phải nói rằng:

- Khá lắm Bất Tháp Thất Lý, không hổ là Triệt Thần Hãn, Thuận Nghĩa Vương thống lĩnh Thổ Mặc Đặc bộ!

Tiêu điểm chú ý của các phe trên thảo nguyên, Khâm Sai đại thần chiêu an Đại Minh Tần Lâm lúc này đang buông dây cương, để mặc cho ngựa đi tự do bên bờ Hạ Thủy Hải.

Tà dương đỏ như máu, trên mặt đất tuy không tính là thây ngã khắp nơi nhưng ít ra cũng có bảy tám trăm cỗ thi thể, chiến kỳ da dê rách nát cắm xéo trên mặt đất, gần bờ Hạ Thủy Hải trôi nổi không ít thi thể.

Hợp Tán Đài Cát dẫn dắt một vạn năm ngàn thiết kỵ cố gắng ngăn trở quan binh Đại Đồng trấn, kết quả bị chú cháu Ma gia mai phục ở bên bờ Hạ Thủy Hải. Vào thời khắc mấu chốt Tần Lâm lại lấy ra hoàng kim lệnh tiễn của Triệt Thần Hãn Thổ Mặc Đặc bộ, đó là trước khi đi Tam Nương Tử cho hắn, nhất thời hơn vạn kỵ binh bộ tộc phụ thuộc dừng bước không tiến lên.

Tiếp theo thủ lãnh các bộ, quý tộc Mông Cổ dọc theo trường thành như hai đứa con trai Ngạch Lễ Đồ Bả Ngốc bộ, Na Nhan Thiên Hộ Đổng Lý bộ… đã đầu hàng quân Minh, rối rít đứng ra triệu tập binh sĩ các bộ tộc. Nhất thời giống như tiếng Sở ca từ bốn bề vọng tới, thổi tan tám ngàn binh sĩ, đại quân Hợp Tán Đài Cát dẫn dắt chưa đánh đã loạn.

Chuyện kế tiếp trở nên hết sức dễ dàng, chú cháu Ma gia chỉ giết chết không tới một ngàn địch nhân, không còn kỵ binh Mông Cổ nào ngoan cố kháng cự nữa, vì vậy hoàn toàn kết thúc chiến đấu.

Đáng thương chư bộ Hợp Tán Đài Cát xông quan, ngay cả cơ hội đánh một trận đường đường chính chính cũng không có, chỉ kịp mắng to mấy tiếng ‘Tần Lâm ngươi là một tên ma quỷ’ đã bị chú cháu Ma gia và chúng Du Kích, Bả Tổng đâm chừng mười thanh trường thương thành ổ ong.

- Ta không phải là ma quỷ, duy chỉ có quỷ kế đa đoan mà thôi.

Tần Lâm nhìn về phía mặt của Hợp Tán Đài Cát nhanh chóng trở nên xám trắng, nói như vậy.

Hai đứa con trai Ngạch Lễ Đồ, Na Nhan Thiên Hộ Đổng Lý bộ và hơn vạn võ sĩ Mông Cổ bị bắt đầu hàng, trong lòng không tự chủ được cũng giật mình. Vị Tần Khâm Sai này đâu chỉ quỷ kế đa đoan, vừa không biết xấu hổ đến cực điểm vừa bất chấp thủ đoạn để đạt tới mục đích. Người nào bị hắn để mắt tới, coi như xui xẻo tám đời!

Chú cháu Ma gia là sau khi ra quan bị Tần Lâm đuổi theo, kiến thức những quỷ kế này của hắn cũng không thể nói lời nào. Đánh một trận nhẹ nhàng thoải mái như vậy, cho dù là nằm mộng cũng không dám tin tưởng.

Tần Lâm ghìm ngựa, quay đầu lại cười nói:

- Đưa người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, hai vị mang quân vụ trong người, mời trở về đi! Mười năm chưa từng chiến tranh, quân Minh không có chuẩn bị đầy đủ, hậu cần cũng chỉ có thể đủ chịu đựng tới một dãy Thổ Mặc Xuyên, Hạ Thủy Hải.

Ma Quý cuống quít xuống ngựa, tự tay dắt dây cương Đạp Tuyết Ô Chuy:

- Khâm Sai Tần tướng quân ngồi trong trướng tính toán kế sách, quyết thắng ra ngoài ngàn dặm, quả thật là bình sinh mạt tướng mới thấy. Xin chấp thuận cho mạt tướng dắt ngựa cho Khâm Sai ba dặm, để tỏ lòng tôn kính!

- Sao dám, sao dám!

Tần Lâm khiêm tốn ngoài miệng, cuối cùng không cưỡng được để Ma Quý dắt ngựa cho mình.

Thật sao, Trịnh Tổng Đốc mới nói Du Long Thích Hổ, Đông Lý Tây Ma, tất cả không bằng Tần Nhất Thương tay không ngăn voi, Tây Ma Ma Quý đã tự tay dắt ngựa cho Tần Lâm.

Ma Quý ngoan ngoãn dắt ngựa cho Tần Lâm ba dặm đường, Tần Lâm lại rất rõ ràng, hành động này một nửa là vì mình giúp y đánh giặc lập công, nửa kia e rằng nhờ vào uy lực của đạo quân chỉ của Trương Cư Chính.

Lúc nào lão tử tùy tiện viết phong thư cũng có thể có được uy lực lôi đình như lão Thái Sơn vậy? Tần Lâm chợt dở khóc dở cười: chỉ cần được Trương Tử Huyên vào tay, chẳng phải là muốn bao nhiêu chỉ cần bảo nàng viết bấy nhiêu sao? Vô sỉ, quá vô sỉ!

-----------

Trăng đã lên giữa trời, ban đêm trong suốt. Một vầng trăng sáng chiếu rọi khắp cả thảo nguyên, rải đầy trên cỏ xanh tươi tốt. Lều chiên, trâu dê ngủ say đều được phủ lên một chiếc áo bạc.

Tiếng vó ngựa chạy nhanh phá vỡ màn đêm yên tĩnh trên thảo nguyên, Tần Lâm thân mặc trang phục, dẫn theo đám Hiệu Úy chạy nhanh cả đêm về phía trọng địa thảo nguyên Quy Hóa thành. Các quý tộc Mông Cổ hàng thuận triều đình như lão tộc trưởng Ngạch Lễ Đồ Bả Ngốc bộ, Na Nhan Thiên Hộ Đổng Lý bộ Minh An cũng ở trong đội ngũ.

Nhờ có bốn đường đại quân ra quan đại thắng, lại thêm được các bộ tộc dọc theo trường thành quy hàng trợ giúp, chỉ cần Tần Lâm trở lại Quy Hóa thành sẽ lập tức vạch trần âm mưu của Hoàng Đài Cát tự tiện hưng binh, khiêu khích gây ra chiến tranh phá hư phong cống. Như vậy sẽ có thể đánh con ác lang này rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, cũng giúp cho Bất Tháp Thất Lý leo lên bảo tọa Triệt Thần Hãn, Thuận Nghĩa Vương.

Trong ngực áo Tần Lâm, đạo thánh chỉ khống mà Trương Cư Chính đưa cho hắn, hiện tại đã điền tên Bất Tháp Thất Lý.

Các vị quý tộc Mông Cổ bị đám Cẩm Y Hiệu Úy kẹp vào giữa, ai nấy tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn, cho dù là phải chạy suốt đêm cũng không có kêu khổ kêu mệt.

Bọn họ cũng không giống như thuộc hạ hệ chính của Tam Nương Tử, Hoàng Đài Cát chủ yếu trú đóng ở trọng địa thảo nguyên, mà là ở khu vực giáp với trường thành. Thứ nhất có thể hết sức tránh xa trung tâm quyền lực Quy Hóa thành, tránh cho bị chư vị đại lão tóm thâu. Thứ hai dọc theo tuyến trường thành hòa bình kéo dài mười năm, không cần phải lo lắng phát sinh xung đột với quân Minh, còn có thể triển khai mua bán ở các chợ vùng biên giới.

Tính toán như vậy vô cùng hợp lý, cho dù là Hoàng Đài Cát sau lưng bắt bọn họ hưng binh quấy nhiễu, cũng chỉ là kéo cả bộ tộc rút lui về phía Bắc một chút. Trận thế lớn như vậy chắc chắn sẽ hù được quân Minh, hơn nữa các quan viên biên quan quen thói đùn đẩy thoái thác trách nhiệm, làm sao có thể kéo được đại quân ra quan phản kích.

Văn điệp lui tới, bút mực quan ty, sợ rằng đến Đại Tuyết đóng băng, quân Minh còn chưa thể ra khỏi trường thành.

Bọn họ đã quen với phản ứng chậm chạp, hiệu suất kém cỏi như vậy của quan trường Đại Minh, bất thình lình Tần Lâm phát động bốn đường đại quân lấy khí thế lôi đình xuất quan, khiến cho các quý tộc Mông Cổ cả kinh suýt chút nữa lọt tròng mắt xuống đất.

Cái gọi là dân du mục ắt phải có gia súc, cỏ, phụ nữ và trẻ con, các bộ tộc Mông Cổ không chỉ có quân đội thiết kỵ. Đối mặt đại quân triều đình đột nhiên xuất hiện, trai tráng các bộ tộc có thể nhảy lên ngựa chạy mất, người già phụ nữ và trẻ con, lều chiên, trâu dê, cỏ… có thể chạy được sao?

Cho nên những quý tộc Mông Cổ này, Tần Lâm muốn vo tròn bóp méo bọn họ thế nào cũng được. Tất cả bộ tộc bọn họ ở lại phía Nam đều nằm dưới lưỡi đao của bốn đường quân Minh.

Từ Hạ Thủy Hải chạy một mạch tới bên bờ Hắc Hà, thấy cũng đã qua nửa đêm, quý tộc Mông Cổ tráng niên không nói, Ngạch Lễ Đồ mệt mỏi thở hồng hộc, không biết làm sao đành phải mặt dày than thở:

- Trường Sinh Thiên ban phúc cho Khâm Sai Tần tướng quân, lão phu thật sự không chịu nổi nữa, hay là ngài…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.