Chương trước
Chương sau
Mặt trái xoan thanh tú của Chu Nghiêu Anh thình lình đỏ tận mang tai, ánh mắt tránh né như con nai ngây thơ, không dám nhìn thẳng Tần Lâm.

Từ Tân Di đẩy Tần Lâm ra, nói nhanh như pháo nổ:

- Công chúa thì sao chứ, chàng cho rằng Công chúa có nhiều tiền lắm hay sao? Niên bổng hai ngàn thạch cũng chỉ là viết trên giấy, chút tiền tiêu xài mỗi tháng cũng bị ma ma giáo dưỡng giữ, trong tay nàng ngay cả một đồng cũng không có!

Đáng thương như vậy thật sao? Chớ nói Tần Lâm, ngay cả A Sa cũng lộ vẻ đồng tình thương cảm, bé gái liếm môi một cái: mặc dù sư phó thích quản ta, nhưng ít nhất mỗi tháng còn cho ta trên dưới trăm đồng mua bánh kẹo. Nếu ngay cả chút tiền này cũng không có, dọc đường nhìn thấy bán hồ lô đường, bánh đậu xanh… trời ơi, giết chết ta đi!

So sánh qua một lượt, A Sa chợt cảm thấy Trưởng Công chúa điện hạ triều Đại Minh thật sự quá đáng thương.

Chu Nghiêu Anh cúi đầu, thanh âm nhỏ đến mức giống như muỗi kêu:

- Thật ra thì... Thật ra thì trước kia cũng có được một chút, thế nhưng hiện tại có Dung ma ma mới tới vô cùng hung ác, cai quản bạc mỗi tháng của muội cực kỳ chặt chẽ…

- Quản cái gì, e rằng là bà ta đã bỏ vào túi riêng!

Từ Tân Di đùng đùng nổi giận, dáng vẻ muốn đứng ra quản bất bình giùm muội muội, đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm, ý muốn nhờ hắn đi tìm Dung ma ma kia gây phiền phức.

Không ngờ rằng nụ cười của Tần Lâm chững lại trên mặt, dáng vẻ vô cùng cổ quái, dở khóc dở cười nói:

- Dung... Dung ma ma? Chẳng lẽ là Dung ma ma ven hồ Đại Minh trong truyền thuyết?

- A, Tần tỷ phu thật là thần cơ diệu toán!

Chu Nghiêu Anh ngẩng đầu lên, sùng bái nhìn Tần Lâm:

- Dung ma ma vốn là người của hoàng tẩu muội, không biết vì sao Phùng Đại Bạn phái bà đến bên cạnh muội. Quê bà quả thật là ở Tế Nam, bất quá có phải là ven hồ Đại Minh hay không, muội cũng không biết nữa.

Khụ khụ, Tần Lâm bị sặc nước trà, khoát khoát tay:

- Ta... Chúng ta tạm thời không nói tới Dung ma ma, muội hãy nói thử ta nghe vì sao phải mượn tiền đi, trong cung sơn trân hải vị, gấm vóc lụa là, bảo bối hiếm quý không thiếu thứ nào kia mà?

- Muội muốn đi thỉnh một pho tượng Thiên Mẫu cát tường, mang về cung thờ phụng...

Chu Nghiêu Anh vô cùng hy vọng nói:

- Từ nhỏ thân thể muội yếu ớt nhiều bệnh, lại nhát gan, nghe nói nếu thờ phụng vị Bồ Tát này có thể được phù hộ thân thể khỏe mạnh, ban cho trí khôn và can đảm.

Thiên Mẫu cát tường? Tần Lâm cau mày một cái, nếu như hắn nhớ không lầm, đây là vị thần mà Tây Tạng Mật tông thờ phụng.

Từ Tân Di không vui, mua một pho tượng có thể hết bao nhiêu tiền? Không nói tới người ta là Trưởng Công chúa, chỉ riêng là biểu muội của ta cũng nên nể mặt mà tặng cho nàng. Tên Tần Lâm này quả thật hết sức hẹp hòi…

Nàng chưa kịp ưỡn ngực lớn tiếng đáp ứng, thần sắc Tần Lâm đã trở nên nghiêm nghị, nghiêm mặt hổ hỏi:

- Vì sao đột nhiên muốn mua Thiên Mẫu cát tường? Có phải đám lừa trọc Tây Tạng Trát Luận Kim Đỉnh tự kia nói gì đó với muội không?

Chu Nghiêu Anh bị dọa sợ đến lui về phía sau nửa bước, mặt trái xoan trắng bệch, mũi nhỏ khẽ nhíu, cái miệng nhỏ nhắn chu cao, mắt thấy sắp sửa bật khóc.

- Làm gì, làm gì vậy, hù dọa ai đó?!

Từ Tân Di hai tay chống nạnh, ngăn ở trước người Chu Nghiêu Anh, húc Tần Lâm mấy cái.

Tần Lâm ý thức được mình quá mức khẩn trương, sắc mặt biến còn nhanh hơn diễn viên kịch, lập tức khóe miệng đầu mày đồng loạt cong lên, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Trưởng... Công... Chúa... Không... Nên... Sợ... Tỷ... Phu... Chỉ… Hỏi... Một... Chút…

Từ Tân Di nghe vậy khẽ rùng mình, Chu Nghiêu Anh ngược lại bị hắn chọc cho khẽ mỉm cười.

A Sa lấy tay vỗ trán, nổi da gà nổi lên khắp người, lòng nói trong câu chuyện mà Thanh Đại tỷ tỷ đã kể, bà ngoại sói lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ cũng có dáng vẻ này.

Chu Nghiêu Anh không sợ nữa, cũng từ từ giải thích cùng Tần Lâm, nàng nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, mạch lạc lại rất rõ ràng, nói từ đầu chí cuối một lượt.

Những ngày qua Tần Lâm vội vàng làm chuyện của Kim Anh Cơ, cân nhắc đến Hoàng Đài Cát dẫn đám quý tộc Mông Cổ gãy giáo quay về, Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương mất một nhóm cuồng tín đồ lớn nhất, đã không còn gây nên sóng gió gì được nữa, cũng tạm thời không để ý tới y.

Không ngờ rằng trong thời gian gần đây, Uy Linh Pháp Vương đi lại chuyên cần trong cung, nói là ít ngày trước bế quan tụng kinh, đã tụng kinh cầu phúc cho giang sơn Đại Minh vĩnh viễn vững như tường đồng vách sắt, bây giờ nên tụng kinh vì Thái hậu, Hoàng đế, chư vị Công chúa hậu phi, tiêu trừ tội nghiệt hai kiếp trước, phù hộ kiếp này bình an, cầu nguyện phúc báo chuyển thế.

Đây mới là mèo mù vớ phải cá rán, thật là trùng hợp. Lý Thái hậu lại là người vô cùng tin theo Phật giáo, lúc rảnh rỗi còn tụng kinh thắp hương bái Phật, trai tăng, khởi tạo chùa miếu. Hiện tại có một vị Tây Thiên Phật tử, cao tăng đại đức tới đây, đương nhiên phải truyền vào gặp mặt ngay tức khắc.

Vị Pháp Vương này hết sức rất cao minh, phô bày các loại pháp lực cầu vồng hóa cầu, Phật quang bảy sắc, sen xanh nghiệp hỏa vân vân trước mắt mọi người, quả nhiên cực kỳ thù thắng, hù dọa khiến cho Lý Thái hậu sửng sốt, không ngừng lạy phục trước mặt y.

Chẳng lẽ trải qua vụ án Bạch Liên Bắc tông Tôn Hoài Nhân tiềm phục vào cung, chư vị đại lão trong cung còn chưa rút ra bài học kinh nghiệm hay sao?

Vừa khéo ngược lại, Lý Thái hậu nói nàng lạy Phật thật, Bạch Liên giáo thờ ngoại đạo, cho nên nhờ có Phật pháp phù hộ mới nhất cử san bằng tà ma ngoại đạo, bảo vệ triều Đại Minh bình an vô sự!

Bị mẫu thân ảnh hưởng, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân cũng tương đối sùng bái Phật giáo, nhiều lần sử dụng tiền riêng của mình tu sửa Phật tự. Trên đã có sở thích như vậy, dưới chắc chắn còn hơn, không khí trong cả Hoàng cung đại khái cũng không cần nói.

Chu Nghiêu Anh thân ở trong cung nên cũng không ngoại lệ, cho nên hết sức muốn thỉnh một pho tượng Thiên Mẫu cát tường về thờ cúng.

Tần Lâm nghe xong cau mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ khay trà:

- Tên khốn Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ, Uy Linh Pháp Vương hẳn là một tên giang hồ lừa gạt… Ta quen biết một người…

Suy nghĩ một chút, hắn lại cười lắc đầu một cái, mũi trâu cùng Lạt Ma tăng, hai bên quả thật khác quá xa.

Chu Nghiêu Anh lại phản bác với thái độ khác hẳn bình thường:

- Không phải là như vậy. Pháp Vương Phật pháp tinh vi, thật sự là lợi hại, Tần tỷ phu không nên nói chuyện lung tung. Phật gia có ức vạn pháp thân, thông tỏ quá khứ vị lai, chúng ta nói ngài cũng có thể nghe thấy.

Dứt lời, ánh mắt xanh biếc của Trưởng Công chúa nhìn Tần Lâm một cái, vô cùng lo lắng thay hắn, nếu như Tần Lâm nói lời bất kính gì nữa, nàng sẽ thật sự giơ tay bụm miệng hắn lại.

- Loại chuyện như vậy thà tin là có, không thể tin là không.

Từ Tân Di cũng tỏ vẻ tin tưởng.

Tần Lâm cười cười, sờ sờ đầu Trưởng Công chúa:

- Ha ha, tỷ phu không nói bậy nữa. Đúng rồi, Thái hậu cùng bệ hạ chuẩn bị đối đãi vị Tây Tạng Pháp Vương này thế nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.