Để hạn chế hải thương Nhật Bản và Bồ Đào Nha Tây Ban Nha tới mua bán, thực hành chế độ chuyên bán đối với hàng hóa quan trọng như hương liệu, trân châu, đồng, tiêu thạch… Chỉ có thể cho phép thương nhân Trung Quốc và thương nhân ba nước của mình kinh doanh, cấm chỉ trực tiếp bán ra cho thương nhân Nhật Bản và Tây Dương.
Còn có một điểm nhỏ liên quan tới thuế suất, vốn là Tần Lâm trợ giúp hai nước bán đảo Trung Nam đối phó Miến Điện Đông Hu vương triều, thuế suất đã giảm một nửa, lần này chuẩn bị nói tới một phần tư là được. Nhưng sứ thần Lưu Cầu Lương Xán chủ động yêu cầu giảm xuống đến một phần mười, lúc ấy khiến cho sứ giả hai nước kia phải sa sầm nét mặt.
Dù sao các nước Xiêm La, Giản Bộ Trại vẫn có sức tự vệ, không giống như Lưu Cầu, giàu nứt đố đổ vách nhưng nước nhỏ binh yếu, nguy cơ mất nước chỉ trong sớm tối.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, thật ra thì lần này đàm phán vấn đề thuế suất vẫn chỉ là phụ, mấu chốt là phải xác nhận địa vị bá chủ đại dương của Doanh Châu Tuyên Úy Sứ. Phải giống như Uông Trực năm xưa, ‘Hiệu lệnh ba mươi sáu đảo, ai dám không theo’, sau đó chính là độc quyền mua bán của Ngũ Phong hải thương.
Mặc dù tất cả hải thương Trung Quốc và thương nhân ba nước cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ ưu đãi, nhưng phần lớn sẽ không cách nào cạnh tranh với một quái vật khổng lồ như Ngũ Phong hải thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ve-2/2403516/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.