Đêm đông lạnh lẽo, gió lạnh gào thét, màn đêm đen mịt khiến ta cảm thấy sợ hãi bởi không nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Ở trong bóng đêm tĩnh mịch đó, một nữ tử cầm chiếc đèn, vén rèm bước ra, quấy nhiễu mặt đất đang phủ sương, dưới bước chân của nàng, bóng tối giống như thủy triều dần rút lui.
Trong thế giới tràn ngập bóng tối ấy, chỉ có bên người nàng mới mang theo ấm áp cùng ánh sáng. Khi nàng nhìn Lục Hành, đôi mắt trong trẻo tràn đầy ý cười, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Nhị ca, huynh đã về."
Trong lòng Lục Hành vốn giống như đêm đông tựa hồ cũng hòa tan chỉ một cái chớp mắt, trên mặt bất tri giác mang theo ý cười: "Sao không khoác một lớp áo dày rồi ra đây? Bên ngoài rất lạnh, muội mau vào đi."
Vương Ngôn Khanh sợ không kịp nên không mặc áo choàng, chỉ mặc một bộ y phục đơn giản chạy ra. Vương Ngôn Khanh nói: "Chỉ có hai bước thôi mà, không sao đâu."
Lục Hành nắm bả vai nàng, mạnh mẽ xoay người nàng lại, đem nàng đẩy vào trong phòng: "Chỉ có hai bước cũng không được, có rất nhiều căn bệnh căn cũng bởi do tích lũy từng chút như vậy mà ra đấy, biết chưa."
Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh trở lại phòng, hắn liếc nhìn bàn ăn rồi hỏi: "Muội vẫn chưa dùng cơm?"
Vương Ngôn Khanh đem đèn lồng giao cho thị nữ, tiến giúp Lục Hành cởi áo choàng: "Buổi chiều trước khi ngủ muội có ăn mấy khối điểm tâm, sau khi tỉnh lại thì không muốn ăn nữa."
Áo choàng của Lục Hành vừa to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-sat/501420/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.