Editor: Qingyun
Đôi mắt Lương Phù có chút mờ mịt nhìn một chỗ, nói: "Ta nhớ rõ ngày đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang. Sau khi ta dùng xong bữa trưa thấy có chút nhàm chán liền lệnh cho nha hoàn đem giường dọn lại đây, ta vốn định thêu thùa một lúc, bất tri bất giác lại ngủ mất. Ta không biết mình đã ngủ bao lâu thì đột nhiên bị đánh thức, ta không rõ đã xảy ra sự tình gì, chỉ nhìn thấy một bóng dáng nam nhân từ trong phòng ta nhảy ra ngoài, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Bên ngoài một đám người giọng ồn ào. Ngay sau đó, thái thái liền mang theo người vọt vào, nói ta cùng nam nhân thông dâm...... Ta không có, ta căn bản không biết nam nhân kia là ai. Ta hướng thái thái giải thích, nhưng thái thái không tin, sau lại gọi tộc lão tới, ta không ngừng giải thích, không ngừng khóc, nhưng bọn họ không ai chịu nghe ta nói......"
Lương Phù nức nở vừa khóc vừa nói, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm, nha hoàn Lương Văn thị đẩy cửa ra, nói: "Tiểu thư lại bắt đầu phát bệnh nói khùng điên, cô nương, cô nên ra ngoài......"
Nha hoàn tiến lên, muốn lôi Vương Ngôn Khanh ra ngoài. Vương Ngôn Khanh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nha hoàn một cái. Nha hoàn không kịp phòng ngừa đụng phải một đôi mắt đen láy, cặp mắt kia trong suốt minh bạch, giống như gương chiếu yêu, có thể phản chiếu tất cả những dơ bẩn trên thế gian. Nha hoàn động tác dừng lại, thế nhưng lại không dám tiến lên lôi kéo. Vương Ngôn Khanh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-sat/501405/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.