Editor: Qingyun
Bị Lục Hành gián đoạn, Vương Ngôn Khanh phải suy nghĩ một hồi mới tìm mạch suy nghĩ vừa rồi: "Bà ta kể lại hành trình của Lương Dung, nghe qua thì không thấy có vấn đề, nhưng khi bà ta nói chuyện, đôi mắt căn bản không chuyển động chút nào. Nếu một người thực sự hồi tưởng lại sự việc của nửa tháng trước, đôi mắt chắc chắn sẽ liên tục chuyển động, mà mắt bà ta lại không hề chuyển động, khi đáp lời cũng không có dừng lại một chút, cho nên, bà ta căn bản không có hồi tưởng, đây là những lý do thoái thác mà bà ta đã biên soạn từ trước. Đặc biệt là khi muội hỏi ngày đó Lương Dung đọc sách đến giờ nào......"
Lục Hành vừa muốn cười, đôi mắt Vương Ngôn Khanh quét tới, Lục Hành vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt nói: "Ta vẫn đang nghe mà, sao không nói tiếp?"
Vương Ngôn Khanh tức giận trừng mắt nhìn hắn một chút, nói: "Tầm mắt của bà ta hướng lên trên, chớp mắt liên tục. Đây mới là phản ứng khi bà ta hồi tưởng, mà việc bà ta liên tục chớp mắt, chứng tỏ trong lòng bà ta không bình tĩnh, hơn phân nửa là bởi muội hỏi một vấn đề mà bà ta không đoán trước được, trong chốc lát bà ta nghĩ không lý do thoái thác, liền giả bộ tức giận để né tránh câu trả lời này."
Lúc Vương Ngôn Khanh nói những lời này, Lục Hành trên mặt không có chút nào ngoài ý muốn, hắn ngược lại hỏi: "Muội làm thế nào mà biết bà ta giả vờ tức giận? Vạn nhất bà ta là thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-sat/501404/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.