Chương trước
Chương sau
Nàng ta lại chỉ vào Nghiêm Cẩn Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: "Tên mặt trắng này! Nàng ta nói gì ngươi cũng nghe theo? Ngươi là kẻ sợ vợ à? Đồ hèn!"

Nghiêm Cẩn Ngọc nắm tay ta, nghiêm mặt nói: "Nghiêm mỗ và phu nhân tôn trọng nhau như khách, ta cưng chiều nàng, yêu thương nàng, nghe theo nàng, đều xuất phát từ sự tôn trọng, chứ không phải sợ hãi, cô nương đã hiểu lầm rồi."

Nàng ta bị nghẹn đến trợn trắng mắt, đành hậm hực chỉ vào ta: "Còn ngươi nữa--"

"Ta sao?" Ta bước tới, chống nạnh trừng mắt nhìn nàng, vì lời nói của Nghiêm Cẩn Ngọc mà trong lòng vui như nở hoa, nói năng cũng vênh váo: "Phu quân ta cưng chiều ta, yêu thương ta, nghe theo ta, ta có cách gì! Ngươi cắn hắn đi!"

Thư Cát khóc càng đau thương hơn: "Hu hu hu... ngươi không cần nhắc lại một lần nữa đâu."

Sau đó, Thư Cát từ từ kể lại thân thế của mình.

Nàng xuất thân từ gia đình thư hương, vốn đã định hôn, sang xuân sẽ gả đến Thông Châu.

Không ngờ đến ngày vào hạ lại xảy ra lũ lụt, Thông Châu nằm bên sông, bị nhấn chìm đến tám chín mười phần.

Bách tính mất mùa, nhà chồng nàng mở kho cứu tế, bị tri phủ Thông Châu để mắt tới, nửa đêm phái người đến xét nhà, vét sạch kho lương.

Nàng lo lắng cho vị hôn phu, liền đi xe đến Thông Châu, trên đường bị nạn dân cướp sạch lương thực, trải qua nhiều lần gian nan mới nghe được tin nhà chồng đã gặp nạn, nàng không cam lòng, muốn vào kinh kêu oan, giữa đường bị Vương Niên chặn lại.

"Vương Niên lúc đầu nói sẽ giúp ta kêu oan, luận tội tri phủ Thông Châu, sau này ta mới biết, hắn và tên quan tham đó là một giuộc!"

Thư Cát lau nước mắt: "Số tiền cứu trợ thiên tai của Thông Châu, toàn bộ đều chuyển đến Cù Châu, Vương Niên nói đợi đến mùa đông, sông đóng băng, lúc đó đắp đê xây đập có thể tiết kiệm được một nửa tiền."



Ta nghe xong đầu óc ong ong, thiên tai ở Thông Châu, ta đã quyên góp không ít tiền. Nghĩ đến những đồ vật lấp lánh trong phủ Vương Niên, ta đứng bật dậy: "Ta sẽ g i ế t c h ế t tên khốn đó!"

Nghiêm Cẩn Ngọc giữ ta lại, thở dài nói: "Đêm hôm khuya khoắt, nàng g i ế t ai?"

Ta hận không thể cắt đầu Vương Niên làm bóng đá, bản công chúa ăn uống kham khổ, nhịn bánh nướng nhỏ, bánh hoa mai, chân giò kho tàu, cá sóc... suốt nửa năm, toàn bộ đều cho tên rùa kia mua bô vàng!

Ta chửi chế t cha hắn mới được!

Thư Cát che miệng khóc nức nở: "Thương cho vị hôn phu của ta, bị cướp sạch gia sản, một đường chạy trốn đến Cù Châu, c h ế t đói ngay bên ngoài thành."

Khuôn mặt phụ hoàng đen như than: "Theo luật pháp triều ta, Thông Châu gặp nạn, Cù Châu ở gần, phải mở chõng cháo tiếp nhận dân tị nạn, sao lại c h ế t đói?"

Thư Cát cười khổ: "Các vị quý nhân nói đùa, các người sống ở kinh thành, không biết trời cao đất rộng, mấy tên dân tị nạn tay không tấc sắt c h ế t đói cũng chưa chắc truyền đến tai hoàng thượng."

Thư Cát không biết, tai của hoàng thượng đang ở ngay bên nghe đây.

"... Không chỉ c h ế t đói, mà cả những người gây náo loạn vào kinh kêu oan cũng bị bắt hết vào ngục."

Thư Cát vẻ mặt buồn bã: "Ta thấy mấy vị quý nhân khí độ bất phàm, vốn định theo đến kinh thành, tùy cơ ứng biến. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của triều đình, mấy vị quý nhân đi buôn bán, không tránh khỏi phải giao thiệp với triều đình, nếu không muốn dẫn ta theo, ta cũng hiểu."

"Phu quân, chuyện này ta chắc chắn phải quản!"

Không chỉ vì Thư Cát và chồng nàng, mà còn vì số bạc ta thắt lưng buộc bụng tiết kiệm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.