Chương trước
Chương sau
Y phục trong tay trượt đi, ta nắm chặt chăn: "Ta không đau ở đâu cả! Ta... ta muốn vào cung..."

"Vào cung làm gì?"

"Tất nhiên là cáo trạng!"

"Cáo trạng ai?"

Nghiêm Cẩn Ngọc cố tình hỏi, ta tức đến nỗi nước mắt rơi lã chã.

"Ngươi! Ngươi bắt nạt ta!"

Hắn nghe xong, khóe miệng khẽ cong lên: "Công chúa định kể với người khác thế nào, thần bắt nạt nàng, bắt nạt như thế nào?"

"Tất nhiên là như thế này... rồi như thế kia..." Giọng ta dần yếu đi.

Đúng vậy, ta phải nói với người khác thế nào. Chỉ sợ lời này vừa nói ra, sẽ bị người ta cười chê.

Hắn đã đoán chắc ta không thể làm gì hắn.

Nhân lúc ta mất tập trung, hắn nắm lấy mắt cá chân ta, nhẹ nhàng kéo một cái, ta liền cả người cả chăn ngã vào lòng hắn.

Hắn không biết từ đâu lấy ra một lọ thuốc mỡ trong suốt mát lạnh, moi ra, dùng đầu ngón tay thoa từng chút lên xương quai xanh của ta: "Đêm qua nàng kêu đau dữ dội, là chỗ này đau, hay là chỗ này?"

Hắn vuốt v e vòng eo của ta, những vết bầm tím trên đó trông thật kinh hoàng, như thể bị ngược đãi. Ta kinh hãi th ở dốc, một cảm xúc khác lạ bị ngón tay hắn khơi dậy, mất hết uy phong, vùi đầu vào xương quai xanh của Nghiêm Cẩn Ngọc, giọng yếu ớt nói: "Ngươi... ngươi nhẹ tay chút... một văn thần, sao lại thô lỗ như vậy."

Một tiếng cười nhẹ truyền đến từ trên đầu, ta cứng đờ.



Tên gian thần đại gian này lại cười rồi. Thật sự là chuyện chưa từng có, tiếng cười đó như một sợi tóc, không nhìn thấy, không sờ thấy, nhẹ nhàng bay vào trong lòng, cảm giác kỳ lạ đó lại đến, nhất thời ta không dám nhìn hắn.

Khi hắn tiếp tục tiến xuống, ta kinh hãi kêu lên: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Bản cung không cho phép... không cho phép ngươi..."

"Không cho phép vi thần làm sao?"

"Không được đụng..."

"Không được đụng vào đâu?"

Ta khóc nức nở: "Chỗ đó đau lắm! Không được đụng! Ngươi không được đụng!"

"Vừa nãy không phải nói không đau sao?"

"Bây giờ đau rồi... bây giờ..."

Bàn tay nóng bỏng của Nghiêm Cẩn Ngọc vuốt lên má ta, lau nước mắt cho ta: "Đau mới phải bôi thuốc."

Kết quả là ngày thứ hai sau khi thành thân, Nghiêm Cẩn Ngọc lại khiến ta khóc.

Ta coi như đã hiểu, đám văn thần này, sự cố chấp đều khắc sâu vào xương tủy! Việc đã quyết định chắc chắn phải làm, khó trách phụ hoàng ta trông sao trông trăng, mong ta gả vào, đây gọi là họa thủy đông dẫn (祸水东引: Thảm họa phía Đông. Ý đại khái là muốn khuấy động lên một số rắc rối)! Nghiêm Cẩn Ngọc bận rộn thu dọn cho ta, không có thời gian thu dọn cho hắn.

Phụ hoàng cho Nghiêm Cẩn Ngọc nghỉ phép ba ngày, nhân lúc hai cha con bàn giao, dành thời gian chuẩn bị chỉnh đốn những gián quan, ai ngờ Nghiêm Cẩn Ngọc ngày thứ hai sau khi thành thân, đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trên ghế ngự sử đại phu, với khuôn mặt băng giá muôn năm, chê bai chính sách mà phụ hoàng ta soạn thảo chẳng đáng một xu. Gián quan thấy có người chống lưng, liền cùng nhau tấn công, phụ hoàng ta hoảng hốt rút lui, bị c.h.é.m không còn mảnh giáp. Có thể thấy được hiệu suất của nhà họ Nghiêm.

Sau đó, phụ hoàng phái người bóng gió hỏi ta có uống rượu giao bôi không, bị ta đuổi cả người lẫn ngựa ra khỏi phủ công chúa.

Nam nhân, không một ai đáng tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.