Ta cúi người bò về phía sau, luống cuống tìm kiếm quần áo có thể còn sót lại.
Hôm nay ta phải ra khỏi phủ, ta phải vào cung, ta... ta phải trốn hắn, trời biết được chỉ nhất thời bốc đồng, gả cho hắn lại trở thành chuyện mất mạng.
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, ta vô thức quát: "Ai cho các ngươi vào đây——"
"Ta."
Ta bị một chữ nhẹ bẫng làm cho không dám động đậy, cẩn thận ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy Nghiêm Cẩn Ngọc một thân hắc y, sắc mặt như thường, bước chân vững vàng bước vào cửa, sau đó quay người bình tĩnh đóng cửa lại, vẻ trầm ổn điềm tĩnh này trái ngược hẳn với sự mạnh mẽ điên cuồng đêm qua.
Ta nức nở một tiếng, liều mạng chui vào dưới chăn, dùng chăn trùm kín mình ba lớp ngoài ba lớp trong, cố sức chui vào trong giường.
"Ngươi mau ra ngoài đi."
Ta rất sợ hắn thú tính nổi lên, một lần nữa đè ta xuống giường, hung hăng ức hiếp.
Nghiêm Cẩn Ngọc không để ý đến lời ta, đi thẳng đến bên giường, cúi người, đưa tay ra.
Ta tát hắn một cái: "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Bản công chúa sẽ không để ngươi tùy ý làm bậy nữa!"
Hắn nói: "Vi thần sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Ta vén một góc chăn, lộ ra xương quai xanh với những dấu hôn dày đặc, mặt đỏ bừng quát: "Ngươi chịu trách nhiệm như thế này sao?"
Nói xong vô tình chạm vào một cái, đau đến rít lên: "Ngươi là chó hả! Sao lại cắn người!"
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-ngoc-thuc/3572740/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.