Thẩm Phục muốn gặp Tô Cẩm, ai cũng không thể ngăn cản. 
Đối mặt với uy hiếp của hắn, Tiêu Chấn tức sùi bọt mép, tiến lên muốn động thủ, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm nhìn Thẩm Phục không vừa mắt! 
Thẩm Phục cũng không tránh, chỉ là trước khi Tiêu Chấn giơ tay lên, nhìn Tiêu Chấn chằm chằm cười lạnh nói: "Hầu Gia không chịu nói cho ta biết chỗ ở của Cẩm nương, chẳng lẽ ngươi có rắp tâm khác với Cẩm nương? Ngươi cũng đừng có quên, Phùng Thực đã chết như thế nào." 
Nhắc tới Phùng Thực, khuôn mặt Tiêu Chấn chợt căng thẳng, như đang hết sức nhẫn nại cái gì đó. 
Hắn không chịu nói, Thẩm Phục cũng sẽ không cầu xin hắn, chắp tay nói: "Thẩm mỗ cáo từ." 
Tiêu Chấn nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân, trong khoảnh khắc Thẩm Phục bước ra ngưỡng cửa thì mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: "Trước kia ngươi phụ nàng, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết nàng ở đâu, nhưng nếu để cho ta biết ngươi dám đi hỏi thăm xung quanh, ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, vậy thì không quản ngươi là thủ phụ hay là Tể Tướng, ta đều sẽ giết ngươi." 
Thẩm Phục giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại đi thẳng. 
Sắc mặt Tiêu Chấn tái xanh đứng ở nhà chính, ánh mắt dần dần từ tức giận chuyển thành phức tạp, chờ Từ Văn tiễn khách trở lại, hắn nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi sắp xếp một người đáng tin âm thầm theo dõi hắn, Thẩm đại nhân đi đến đâu đều phải báo cho ta." 
Tiêu Chấn sợ Thẩm Phục thật sự công khai tìm kiếm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-huong-khue/1151477/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.