Sau khi rời khỏi Hầu phủ, Tô Cẩm trực tiếp dẫn bọn nhỏ chạy tới ngõ Hồ Lô. 
A Quý đã sớm chờ ở đầu ngõ lâu rồi, vừa thấy xe ngựa Tiêu phủ, A Quý lập tức chạy tới, hưng phấn đứng cạnh cửa sổ kêu bà chủ. 
Tô Cẩm đẩy rèm ra, thấy hắn cười đến vui mừng khó hiểu hỏi: "Chuyện gì mà vui mừng như thế?" 
A Quý cố ý thừa nước đục thả câu: "Một lát nữa ngài sẽ biết." 
Tô Cẩm bĩu môi cười, A Mãn ngó ngó hai người, nghe không hiểu, dù sao mẫu thân cười nàng cũng cười, ngốc nghếch ghé vào phía trước cửa sổ nhìn A Quý. 
Xe ngựa ngừng lại, A Quý ôm A Triệt A Mãn xuống xe, sau đó đỡ Tô Cẩm xuống, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tòa nhà mới thuê tường trắng ngói xám, sạch sẽ giống như mới được tu sửa không lâu, sau khi đi vào tòa nhà lại thấy bên trong có khoảng trời riêng, tòa nhà tuy nhỏ nhưng núi giả bồn cảnh vườn hoa lại đầy đủ, lịch sự tao nhã cực kỳ. 
Rốt cuộc Tô Cẩm cũng hiểu rõ A Quý đang cười cái gì rồi, nhíu mày hỏi hắn: "Chỉ một lượng bạc tiền mướn?" 
A Quý cười nói: "Đúng!" 
Tô Cẩm ở Phượng Dương cũng từng mướn nhà, giá tiền bằng nhau nhưng Kim Lăng là Kinh Thành, tòa nhà này lại tinh xảo xinh đẹp, làm sao sẽ tiện nghi như vậy? 
A Quý tiến tới bên cạnh Tô Cẩm, nhỏ giọng giải thích: "Trước đó Kinh Thành náo động khiến một số dân chúng rời đi, sau đó hoàng thượng lên ngôi, có một số triều thần, dân chúng bất mãn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-y-huong-khue/1151475/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.