Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi Hầu phủ, Tô Cẩm trực tiếp dẫn bọn nhỏ chạy tới ngõ Hồ Lô.
A Quý đã sớm chờ ở đầu ngõ lâu rồi, vừa thấy xe ngựa Tiêu phủ, A Quý lập tức chạy tới, hưng phấn đứng cạnh cửa sổ kêu bà chủ.
Tô Cẩm đẩy rèm ra, thấy hắn cười đến vui mừng khó hiểu hỏi: "Chuyện gì mà vui mừng như thế?"
A Quý cố ý thừa nước đục thả câu: "Một lát nữa ngài sẽ biết."
Tô Cẩm bĩu môi cười, A Mãn ngó ngó hai người, nghe không hiểu, dù sao mẫu thân cười nàng cũng cười, ngốc nghếch ghé vào phía trước cửa sổ nhìn A Quý.
Xe ngựa ngừng lại, A Quý ôm A Triệt A Mãn xuống xe, sau đó đỡ Tô Cẩm xuống, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tòa nhà mới thuê tường trắng ngói xám, sạch sẽ giống như mới được tu sửa không lâu, sau khi đi vào tòa nhà lại thấy bên trong có khoảng trời riêng, tòa nhà tuy nhỏ nhưng núi giả bồn cảnh vườn hoa lại đầy đủ, lịch sự tao nhã cực kỳ.
Rốt cuộc Tô Cẩm cũng hiểu rõ A Quý đang cười cái gì rồi, nhíu mày hỏi hắn: "Chỉ một lượng bạc tiền mướn?"
A Quý cười nói: "Đúng!"
Tô Cẩm ở Phượng Dương cũng từng mướn nhà, giá tiền bằng nhau nhưng Kim Lăng là Kinh Thành, tòa nhà này lại tinh xảo xinh đẹp, làm sao sẽ tiện nghi như vậy?
A Quý tiến tới bên cạnh Tô Cẩm, nhỏ giọng giải thích: "Trước đó Kinh Thành náo động khiến một số dân chúng rời đi, sau đó hoàng thượng lên ngôi, có một số triều thần, dân chúng bất mãn trong lòng, hoặc Từ Quan quy ẩn hoặc xa xứ, khi ta tới đúng lúc gặp được chủ nhà này muốn đi, ta với một thương nhân Liêu Đông tranh nhau mướn, chủ nhà nghe ra ta là người Dương Châu nên cho ta thuê, còn cố ý hạ thấp giá tiền xuống để chọc giận thương nhân Liêu Đông nọ."
Tô Cẩm nghe xong không biết nên bội phục chủ nhân căn nhà kia có khí tiết, hay là đồng tình với Tân Đế, lúc trước cũng đường đường là Liêu Vương, là con ruột của Hoàng đến khai quốc Chu Vũ Đế danh chánh ngôn thuận, chỉ vì lần dấy binh này mà bản thân hắn và cả Liêu Đông, lại bị một số quan dân trung thành của Huệ Văn Đế phỉ nhổ xem như ngoại tộc.
Chỉ có điều Tô Cẩm nhanh chóng mặc kệ những thứ kia, chỉ vui mừng mình ngẫu nhiên lượm được tiện nghi.
A Quý còn có một tin vui tặng cho nàng, bởi vì nguyên do tương tự mà A Quý đã thuê được một cửa hàng hai lầu ở phố chính, giá tiền cũng phải chăng.
"Bà chủ, chúng ta có thể mở quán rượu nhỏ rồi rồi." A Quý xoa xoa tay nói.
Tô Cẩm liếc hắn một cái: "Mở quán rượu, ngươi sẽ nấu thức ăn?"
A Quý không biết, nhưng có thể mời một đầu bếp nha.
Tô Cẩm chỉ muốn làm bánh bao, buôn bán cái khác sẽ kiếm thêm tiền nhưng bánh bao sẽ ít đi, nàng cũng không muốn làm, làm chuồng heo cũng chủ yếu là vì cung cấp thịt để làm bánh bao, nhân tiện bán thịt cho Thương Hộ khác mà thôi.
"Ngày mai ta đến đó xem kỹ rồi hẵn nói." Trời sắp tối, Tô Cẩm ngồi xe suốt đoạn đường, xương sống thắt lưng đều tê, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon trước.
Trước khi ngủ, Tô Cẩm đến phòng của A Triệt.
Sáng mai A Triệt phải vào cung làm thư đồng cho Tam hoàng tử Chu Nguyên Phưởng, trong cung quy củ nhiều hơn, lúc sinh thần A Mãn ở Liêu Đông, A Triệt còn có thể xin phép về nhà chúc mừng muội muội, lần này vào cung chỉ có thể mở miệng cầu xin hoàng thượng hoàng hậu, Tô Cẩm cũng không muốn bởi vì chuyện nhỏ này mà nhi tử phải quấy nhiễu Đế hậu.
"A Triệt, sau khi vào cung con phải một lòng làm thư đồng cho Tam hoàng tử, chăm sóc tốt cho Tam hoàng tử cũng tự chăm sóc mình thật tốt, lúc nào cũng phải cẩn thận, trong nhà có nương, con không cần phải lo lắng, biết không?" Ngồi xổm trước mép giường, Tô Cẩm xoa xoa chân nhi tử nói, tiểu thiếu niên mười tuổi, lòng bàn chân đã lớn hơn tay nàng.
A Triệt không muốn mẫu thân vất vả giúp hắn, nhưng lại không từ chối được.
Nhìn mẫu thân dịu dàng, A Triệt trầm ổn nói: "Nương yên tâm, con đều hiểu."
Trước khi vào kinh, một mình hoàng hậu cũng từng tìm hắn dặn dò, hoàng hậu suy nghĩ càng phức tạp và xa hơn mẫu thân nhiều. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi đã phong vương phi làm hoàng hậu nhưng lại không Phong thế tử làm Thái tử, riêng một chuyện này đã khiến người khác nghĩ sâu xa.
Sáng sớm hôm sau, A Triệt đeo thẻ bài "Thư đồng Tam hoàng tử" lên hông, cáo biệt mẫu thân vào cung.
Tô Cẩm đứng ở cửa, xa xa đưa mắt nhìn nhi tử, bất kể bao nhiêu lần nàng cũng không đành lòng.
.
Trong cung, Chính Đức đế và Văn Võ Bá Quan mới vừa hạ triều.
Cấm quân Kinh Thành chia thành Kinh Doanh và hai mươi sáu vệ thân quân thượng đẳng, nhóm trước phụ trách thủ hộ Kinh Sư, nhóm sau phụ trách hộ vệ Hoàng Thành. Chính Đức đế tự mình cất nhắc bốn vị đại tướng, ngoại trừ Phong Hầu thì còn bổ nhiệm chức quan phái thượng, Sài Hùng, Trương Tiến đều làm việc trong Kinh Doanh, Hoắc Duy Chương làm Chỉ Huy Sứ Cẩm y vệ, Tiêu Chấn thì làm Chỉ Huy Sứ tiền vệ Phủ Quân, là thị vệ đi lại trong cung chịu trách nhiệm bên cạnh Đế Vương.
Nội Các cũng ở trong cung, các đại thần lục tục rời khỏi đại điện, Thẩm Phục âm thầm quan sát Tiêu Chấn, trước kia Thẩm Phục chỉ biết Tiêu Chấn oai hùng cao lớn, võ nghệ siêu quần, am hiểu binh pháp liên tiếp lập chiến công, lúc này tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện ngũ quan Tiêu Chấn tuấn lãng, thật ra cũng là mỹ nam tử, chỉ có điều khí thế của hắn vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ sự anh tuấn của hắn.
Đột nhiên Thẩm Phục nhớ đến một chuyện cũ thời thiếu niên của hắn.
Năm ấy Tô Cẩm mười bốn, hắn hẹn nàng đi xem mặt trời mọc, lúc bò đến nửa ngọn núi, Tô Cẩm mệt mỏi không nhúc nhích, làm nũng để cho hắn cõng. Tiểu cô nương mặc váy đỏ che ngực ngồi trên mặt đá thở hồng hộc, gương mặt vô cùng đỏ, mắt phượng vừa oán trách vừa yêu kiều nhìn hắn chằm chằm, dung nhan tựa như đóa hoa, Thẩm Phục lập tức nghĩ, đừng nói cõng nàng lên núi, cõng nàng cả đời hắn cũng đồng ý.
Đáng tiếc có lòng nhưng không đủ lực, cõng nàng đi được không bao lâu, Thẩm Phục đã không đi nỗi nữa nhưng hắn không chịu nói ra, Tô Cẩm xoa mồ hôi trên mặt hắn, chợt cười ha ha, bảo hắn mau thả nàng xuống tránh làm nàng té. Thẩm Phục bất đắc dĩ buông tay, sau đó Tô Cẩm siết chặt cánh tay hắn, trêu chọc: "Trong hí văn nói thư sinh tay trói gà không chặt, Thẩm Vân Đình chàng đã từng giết gà chưa?"
Thẩm Phục chưa từng giết Gà, hắn cũng không muốn giết gà, mà hắn chỉ nhào qua, đè nàng trên vách núi đá hôn, hôn cho đến khi nàng không còn có hơi sức ghét bỏ hắn.
Trí nhớ mười năm trước vẫn rõ ràng như cũ, Thẩm Phục nhắm mắt lại, trong lòng hối hận như nước lũ lan tràn.
Tô Cẩm gả cho thợ rèn Phùng Thực, Thẩm Phục cũng biết, biết được Tô Cẩm gả cho một người như vậy, Thẩm Phục tiếc nuối nhưng lại thấy may mắn hơn, bởi vì hắn cảm thấy, chỉ vì trả thù hắn nên Tô Cẩm mới cố ý gả cho một nam nhân hoàn toàn không xứng với nàng, bởi vì Thẩm Phục tin tưởng, cả đời Tô Cẩm cũng không thể yêu Phùng Thực.
Nhưng hôm nay, Phùng Thực mất sớm, Tô Cẩm ở trong nhà Tiêu Chấn, nàng thích nam nhân mạnh mẽ có lực, Tiêu Chấn chính là người như vậy.
"Thẩm đại nhân, nghĩ gì thế?" Hắn bất động hồi lâu, một vị Nội Các đồng liêu tò mò hỏi.
Thẩm Phục mở mắt, đôi mắt đào hoa bình tĩnh như nước, cười yếu ớt nói: "Chợt nhớ tới một cố nhân."
Giọng nói hắn không thấp, Tiêu Chấn đứng cách đó không xa khẽ nhúc nhích ánh mắt.
Thẩm Phục chờ hắn nhìn sang, nhưng Tiêu Chấn chỉ xoay người đi về hướng khác.
Thẩm Phục cũng đi đến Nội Các.
Tân Đế lên ngôi, các loại sự việc trong triều chất đống như núi, Thẩm Phục chuyên tâm xử lý chính vụ, tạm thời không rảnh suy nghĩ nhiều. Hoàng thượng phái người tới truyền hắn, Thẩm Phục nhanh chóng sửa sang hết tấu chương trong tay, bước nhanh đến Càn Thanh điện. Càn Thanh điện chia làm hai điện trước sau, bình thường Hoàng đế ở phía trước xử lý chính vụ triệu kiến thần tử, sau khi hết bận lại đến hậu điện ăn uống sinh hoạt thường ngày.
Nội thị trực tiếp dẫn hắn đến trước cửa, Thẩm Phục nghe bên trong có tiếng đọc sách của nhóm nam đồng, chắc là Tam hoàng tử. Ngày hôm trước hoàng hậu và Đại hoàng tử, Tam hoàng tử mới đến Kinh Thành, Thẩm Phục vẫn chưa từng tiếp xúc với hai vị hoàng tử này ở khoảng cách gần, ngược lại nhị hoàng tử vẫn luôn chinh phạt theo Hoàng thượng thì Thẩm Phục đã rất quen thuộc.
"Vào đi." Sau khi nội thị thông truyền, bên trong truyền đến tiếng mỉm cười của Chính Đức đế.
Nội thị vén rèm, Thẩm Phục cúi đầu đi vào, nơi tầm mắt hắn đi qua, ngoại trừ Chính Đức đế ngồi trên giường ấm còn nhìn thấy hai thiếu niên vóng dáng gần bằng nhau, chắc là Tam hoàng tử và thư đồng của hắn rồi. Vội vã đảo qua, Thẩm Phục không nhìn dung mạo của hai người, trước tiên hành lễ với Chính Đức đế. Tam hoàng tử Chu Nguyên Phưởng nghiêng đầu nhìn hắn, bởi vì Thẩm Phục cúi đầu, tạm thời không phát hiện có gì không đúng, A Triệt thận trọng từ lời nói đến việc làm, hoàn toàn không nhìn lung tung.
Chính Đức đế ra dấu miễn lễ cho Thẩm Phục, chỉ vào Chu Nguyên Phưởng nói: "Đây là Tam hoàng tử của Trẫm."
Thẩm Phục nhìn Chu Nguyên Phưởng, cung kính hành lễ: "Hạ thần tiếp kiến Điện hạ."
Nội Các thủ phụ trẻ tuổi da trắng như ngọc, mắt tựa như hoa đào, giống như Thần Tiên Hạ Phàm.
Chu Nguyên Phưởng khiếp sợ há miệng ra, theo bản năng lui về phía sau nhìn.
Thẩm Phục không nghe thấy Tam hoàng tử đáp lại, nghi ngờ giương mắt, theo tầm mắt của Chu Nguyên Phưởng, chỉ thấy có một thư đồng khoảng chừng mười tuổi đang đứng đó, da trắng môi hồng, trầm ổn rũ lông mi. Cái nhìn này, Thẩm Phục cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ quá nhiều, dù sao Thẩm Phục là một thư sinh, từ nhỏ đến lớn thời gian đọc sách còn nhiều hơn nhìn bản thân, đối với dáng ngoài quen thuộc của mình còn không bằng người bên cạnh.
Chính Đức đế tiếp tục nói: "Đứa nhỏ này tên Phùng Triệt, là nghĩa tử của Vũ Anh hầu, trẫm thấy hắn thông tuệ chững chạc, nên lệnh hắn làm bạn cùng đi học với Tam hoàng tử. Phùng Triệt, trước mặt ngươi chính là Nội Các thủ phụ - Thẩm đại nhân."
A Triệt nghe vậy, lúc này mới xoay qua muốn hành lễ với Thẩm Phục, vậy mà tầm mắt rơi vào trên mặt Thẩm Phục, A Triệt đột nhiên dừng lại ở đó.
A Triệt rất quen thuộc ngũ quan của mình, bởi vì khi còn bé lúc nào cũng có người nói hắn không phải con ruột của phụ thân, A Triệt cố gắng tìm chỗ tương tự của hắn với phụ thân Phùng Thực từ trong gương, khi mẫu thân nói cho hắn biết chân tướng, A Triệt rất khó chịu, ôm mẫu thân khóc rất nhiều lần, sau đó hắn tiếp tục soi gương, hi vọng mình càng ngày càng giống như nương.
Vậy mà, hắn dần dần lớn lên vẫn không giống như nương, mà giống một thư sinh hắn chưa từng gặp, một họ Thẩm tiểu nhân.
Hôm nay, tên tiểu nhân kia xuất hiện.
Toàn thân A Triệt phát run, hắn hết sức che giấu, cúi đầu hành lễ: "Phùng Triệt bái kiến Thẩm đại nhân."
Tiểu thiếu niên nói ra từng chữ đều đang run rẩy, nhưng chữ "Phùng" lại nói rất rõ ràng.
Thẩm Phục kinh ngạc mà nhìn thiếu niên đối diện.
Nếu như nói tạm thời hắn không liên hệ ngũ quan của hắn với A Triệt lại với nhau, nhưng khi Chính Đức đế nói rõ thân phận của A Triệt, nói cho hắn biết A Triệt là nghĩa tử của Tiêu Chấn, là nhi tử của Tô Cẩm và Phùng Thực, trong phút chốc Thẩm Phục chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Phùng Thực có dáng vóc thấp, đôi mắt nhỏ, làm sao hắn có thể sinh ra nhi tử xinh đẹp như vậy. . . . . .
Nhưng A Triệt là nhi tử của Tô Cẩm, đúng, chính là trong buội rậm hoa đào hôm đó, hắn đã để lại mầm móng trong cơ thể nàng.
Nói cách khác, khi hắn cầm mười lượng bạc đến đoạn tuyệt quan hệ với Tô Cẩm thì tuổi tiểu cô nương mười lăm đã mang thai đứa bé của hắn.
Trên mặt thủ phụ trẻ tuổi chợt rơi lệ.
Chu Nguyên Phưởng lại để ý đến gương mặt trắng bệch của A Triệt hơn, hắn biết đồng bọn của hắn không thích người họ Thẩm này.
"Phụ hoàng có chuyện, nhi tử xin được cáo lui trước." Nắm cổ tay đang run rẩy của A Triệt, Chu Nguyên Phưởng không đợi phụ hoàng đồng ý đã nhanh chóng rời đi.
Chính Đức đế lơ đễnh, tìm tòi nghiên cứu quan sát Thẩm Phục.
Thẩm Phục xoay lưng qua chính đốn dung mạo, sau đó xoay người vén vạt áo lên quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Hoàng thượng, Thẩm Phục có tội."
Hắn có tội, hắn phụ lòng một cô nương tốt tên là Tô Cẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.