Đào Dụ Ninh giận dỗi.
Cậu cảm thấy, ai cũng có thể hoài nghi sự thông minh của cậu, nhưng riêng Dư Hiện thì không thể, cũng không phải Dư Hiện có cái gì đặc biệt đối với cậu, chẳng qua là, cậu cảm nhận được trong tâm tư của Dư Hiện hiện giờ cậu chắc chắn rất đặc biệt.
Đặc biệt đáng yêu, đặc biệt ưu tú, đặc biệt mong muốn chính mình sẽ làm vợ của hắn.
Kết quả Dư Hiện thế nào lại hoài nghi cậu, bởi vì chút chuyện như vậy mà hắn nói không cần vợ nữa.
"Thật ra là anh Ninh của cậu chưa phát huy hết uy lực thôi, khi đó tôi chỉ là một con mèo sữa nho nhỏ." Đào Dụ Ninh kéo Dư Hiện đi về nhà, "Xem ra bây giờ phải chấn phu cương một chút rồi!"
Trái lại Dư Hiện còn rất mong chờ cậu "chấn phu cương", hắn tò mò cái người này còn có thể làm ra bao chuyện kì quặc nữa.
*Chấn phu cương (振夫纲): Phát huy bản lĩnh của phu quân...
Dọc đường đi, Dư Hiện bổ sung vào não Đào Dụ Ninh n hình ảnh về "chấn phu cương", kết quả người này chỉ một mực kéo hắn về nhà, gọi với vào trong bếp: "Phu nhân Tiếu Kỳ Tuệ! Mời người ra đây một chút!"
Mẹ Đào Dụ Ninh đang rửa rau, nghe thấy tiếng con mình thì nhô đầu ra từ trong bếp.
"Dư Hiện tới rồi sao! Trước tiên các con làm bài tập một lát đi, để dì làm cơm tối cho hai đứa."
Dư Hiện ngoan ngoãn nói cảm ơn, Đào Dụ Ninh không vui: "Vị phu nhân này, lẽ nào người chỉ nhìn thấy mỗi Dư Hiện, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xanh-nho/25881/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.