Đầu giày bên kia là một người phụ nữ với chất giọng thiên phú, trong như ngọc lại dịu dàng mỏng manh tựa tơ lụa. 
- Chú quản gia đó à? 
- Dạ vâng là tôi, bà chủ có gì căn dặn? 
Thì ra đó là mẹ ruột của Phàm Phàm, người dường như đã suy sụp khi ngày ấy vụt mất cậu, cũng là người luôn ở bên vực dậy tinh thần cho người ba thân thương của cậu. 
- Tôi nghe Tiêu Hàn nói con trai của tôi trở về rồi, là thật sao? 
- Dạ điều đó hoàn toàn là sự thật thưa bà 
- Ôi tốt quá, tôi vui chết mất.Nhờ chú báo lại với ông nhà tôi, sáng mai nhất định tôi sẽ về nhà-Giọng bà xen lẫn sự xúc động 
- Vâng,tôi sẽ báo lại với ông chủ theo lời bà căn dặn 
Nói đến đây đầu dây bên kia đã vội vàng tắt máy.Hẳn mẹ Phàm Phàm phải trằn trọc cả đêm nay trước khi đặt chân về đến nhà. 
- Chú Giang? 
- Vâng, ông cho gọi tôi? 
Ba cậu từ trước đã đoán ra người gọi tới, làm gì có ai lo gần lo xa như mẹ cậu, phải xác nhận bằng được chứng nhận quyết không chịu tin lời chồng.Ông đặt dĩa lên đĩa thức ăn, dùng tấm khăn lau miệng cho sạch sẽ rồi mới hỏi chuyện: 
- Bà ấy nói gì với chú thế? 
Ông quản gia quay mặt về phía Phàm Phàm khiến cậu hơi bối rối không hiểu là đang có chuyện gì? 
- Sao ông lại nhìn cháu? 
- Cậu chủ, mẹ cậu đã nói rằng ngày mai bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-xa-va-chuyen-tinh-duong-den/3419908/chuong-26.html