Hơi thở Mạnh Viễn đột nhiên trở nên gấp gáp, cậu ấy phẫn nộ hét lên: 
“Anh có thể tôn trọng Tống Miên một chút được không?” 
“Không hổ là một xử nam thuần khiết.” Lục Thanh Hoài tiếp tục cười. Hắn trầm giọng cảm thán một câu. Lần này hắn thật sự cảm thấy cậu ấy thật đáng thương: 
“Bạn học, không phải cậu là người chia rẽ quan hệ vợ chồng chúng tôi trước à? Còn có cậu sống ở Đại Thanh đúng chứ? Tôi chỉ nói câu Miên Miên yếu ớt thích khóc thôi thì không tôn trọng cô ấy à? Rốt cuộc là cậu muốn bảo vệ cô ấy hay là đố kỵ tôi?” 
“Nếu anh tôn trọng cậu ấy thì sẽ không dùng cái giọng điệu khoe khoang nói loại chuyện này với một người đàn ông khác!” Mạnh Viễn bị chọc tức điên lên giống như chú sư tử nhỏ tức giận. Hai tay dùng sức đẩy Lục Thanh Hoài ấn lên tường. Cậu ấy thấp hơn Lục Thanh Hoài đôi chút nhưng khí thế lúc này hoàn toàn không thua kém hắn. Mạnh Viễn gằn từng chữ một hỏi: 
“Nếu tôn trọng chị ấy anh sẽ không tùy tiện nghi ngờ chị ấy, nếu anh tôn trọng thì đã cho chị ấy tự do rồi. Còn không phải giống như bây giờ ngạo mạn, khiêu khích, không biết lấy đâu ra giọng điệu ưu việt hơn người để nhục nhã người khác đâu. Còn Tống Miên, nếu chị ấy yêu anh, cảm nhận được sự tôn trọng đến từ anh sẽ không bao giờ im lặng lúc tôi hỏi chị ấy thật sự muốn kết hôn đúng không?” 
Từ lúc bị Mạnh Viễn dùng sức túm quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493601/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.