Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tống Miên tái nhợt, hắn rõ ràng muốn làm nhục cô, cô trừng mắt nhìn hắn, bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi hắn. Lục Thanh Hoài chỉ đơn giản giữ eo cô lại, lật người cô đè xuống dưới thân hắn, chân hắn quỳ trên ghế để vào giữa hai chân cô, hắn cụp mắt, một tay hắn nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, ngón tay nhẹ xoa vài cái, một lúc sau mới ngước mắt lên, mỉm cười nhìn cô, nói bằng thái độ không giống như vẻ khoan dung, tùy ý bên ngoài: “Hôm nay, một người đàn ông khác đã để lại dấu vết ở đây.”

Quả nhiên, bây giờ hắn bắt đầu tính sổ chuyện trước đó.

Toàn thân Tống Miên run lên, lẽ ra cô không nên mong đợi hắn thay đổi, hắn chưa bao giờ là người khoan dung, có thể đêm nay hắn sẽ còn ‘trừng phạt’ cô.

“Cậu ấy không cố ý.” Tống Miên giãy giụa nhưng không thoát khỏi tay hắn được, chỉ đành thấp giọng giải thích.

“Liên quan gì đến cậu ta? Em là người không trốn tránh để cậu ta chạm vào em cơ mà? Tại sao em lại đổ lỗi cho người khác?” Lục Thanh Hoài cười nhạo vỗ vào mặt cô, vẻ mặt không tốt, càng lạnh lẽo hơn: “Tại sao lại để cậu ta chạm vào em? Em thích cậu ta sao? Hay là em thiếu đàn ông, cảm thấy anh không thỏa mãn được em.”

Quả thực già mồm át lẽ phải quá đáng, lời nói của hắn chứa đầy sự mỉa mai, Tống Miên vô cùng chán ghét, hét lên: “Anh đang nói nhảm cái gì vậy!”

Lục Thanh Hoài cười khịt mũi, tùy ý nói: “Tức giận cái gì? Anh cũng không nói sai.” Vừa nói hắn vừa kéo chiếc cà vạt màu đen xuống, nắm lấy cổ tay cô rồi buộc từng vòng từng vòng trói chặt lại, cuối cùng còn thắt một cái nơ xinh đẹp.

“Anh làm gì vậy? Buông em ra…”

Cảm nhận được nguy hiểm, Tống Miên vừa tức giận vừa lo lắng vung chân muốn đá hắn, nhưng Lục Thanh Hoài đã trực tiếp giữ lấy mắt cá chân của cô rồi đẩy sang bên eo cô, váy bị đẩy lên eo cô, giữa quần lót đã bị dâm thủy thấm ướt trở nên sẫm màu, Lục Thanh Hoài nhếch khóe môi, không nói lời nào mà nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc, như đang giễu cợt sự trong ngoài không giống nhau của cô.

Lục Thanh Hoài kéo quần lót của cô ra ném sang một bên, nhìn thấy âm đạo ướt át đang khép chặt của cô lộ ra vẻ hưng phấn rõ ràng, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên nặng nề. Hắn dùng ngón tay mân mê tâm hoa của cô, đùi cô căng cứng, hoa nhỏ sạch sẽ phấn hồng ngượng ngùng siết chặt, nhưng rất nhanh đã bị hắn mở ra, chất lỏng òng ọc chảy ra ngoài, thịt mềm đỏ tươi bên trong hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.

Lục Thanh Hoài cởi khóa quần, kéo hai cẳng chân mảnh khảnh của cô để qua tay mình, để mông cô nâng lên giữa không trung, chỉ dựa lưng vào ghế, cầm dương vật cương cứng của mình cọ vào âm đạo ướt át của cô rồi lập tức đút mạnh vào cái khe đó, nhanh chóng đâm vào rút ra.

Tống Miên rên rỉ một tiếng, cổ tay bị hắn trói ở trước ngực hắn, cảm giác đầy bụng khiến móng tay cô khó chịu cấu vào lòng bàn tay in ra những hình trăng khuyết nhỏ, chân cô ở giữa không trung theo động tác mạnh bạo của hắn lắc lư lên xuống, ngón chân trắng nõn cuộn tròn lại.

Hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhưng cô ngoan cố không rơi lệ, cảm thấy mình như một con điếm rẻ tiền, chỉ cần hắn muốn, cô sẽ dạng chân ra cho hắn làm, bị hắn chơi theo đủ loại kiểu dáng khác nhau, không có danh dự cũng không có tự do.

Lục Thanh Hoài nhận ra sự khó chịu uất ức của cô. Hắn dừng lại, sắc mặt bình tĩnh, bình tĩnh im lặng đến mức đáng sợ. Một lúc sau, hắn ôm lấy mặt cô, dùng ngón tay cái vuốt phẳng đôi mắt ấm áp của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Sao lại thích khóc như vậy, anh vẫn cố gắng kiềm chế không tức giận với em nhưng em là người uất ức trước.”

Tống Miên cắn chặt môi quay đầu tỏ vẻ phản kháng, mắt Lục Thanh Hoài tối sầm xuống, hắn nhéo cằm cô, ép cô quay mặt nhìn chính mình rồi mới nói tiếp: “Miên Miên, em luôn như vậy. Em biết rõ điểm mấu chốt của anh, biết anh ghét nhất chuyện gì nhưng em vẫn thách thức điểm mấu chốt của anh rồi còn cảm thấy bản thân chịu uất ức. Em có biết anh thấy em với cậu ta nói chuyện, thấy em không tự bỏ tay ra khỏi cậu ta trước, nhìn thấy thân thể của em lại lưu lại dấu vết của người đàn ông khác anh suy nghĩ cái gì không?”

Vừa nói, sức lực trên tay hắn cũng vô thức tăng lên, cảm giác cằm của cô sắp bị bóp nát, Tống Miên dùng hai tay bị trói đẩy tay hắn ra, nhưng hắn dường như không nhận ra, vẫn tự nói những lời giống như ác quỷ tu la: “Anh muốn giết cả hai. Miên Miên, nếu như em dám tìm người đàn ông khác, còn dám để cho người đàn ông khác tới gần chạm vào em, em xem anh có đánh tàn phế, giết chết cả hai không.”

Nước mắt Tống Miên giàn giụa, Lục Thanh Hoài quả thực đúng là một tên điên mất trí, cô suy sụp hét lên: “Tránh ra, cút ra…”

Lục Thanh Hoài không thèm để ý, thậm chí còn nở nụ cười, giữ eo cô càng đâm dương vật vào sâu hơn, dương vật vừa to vừa dài cắm hẳn vào bên trong, mở rộng âm đạo của cô đến cực đại, hắn nhanh chóng đâm vào rút ra vài lần khiến cô không nhịn được rên rỉ, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của cô, cười dịu dàng nói:

“Vậy Miên Miên phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc anh tức giận nữa. Tên gian phu của em bị đánh tàn phế cũng chẳng sao, chỉ cần trả tiền là được. Nhưng em thì khác, Miên Miên, em biết không, anh không muốn làm tổn thương em. Em biến mất ba năm, anh tức giận đến mức nào cũng không lỡ bẻ gãy cổ tay em. Nhưng nếu em lại khiến anh tức giận thì chưa biết chừng anh sẽ thuê người khác làm việc này. Những tên đó sẽ không dịu dàng giống như anh, em vừa khóc anh đã đau lòng, nhưng mấy tên đó sẽ không, mấy tên đó nhận tiền chỉ sợ không vừa ý anh, chỉ biết càng ra tay tàn nhẫn hơn, nhỡ đâu khiến em tàn tật nặng... Nhưng không sao cả, dù sao việc đó cũng thỏa mãn mong ước của anh. Anh sẽ chăm sóc cho em, như vậy em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh, không bao giờ...làm mấy việc không thể tha thứ như vậy.”

Hắn trông bình tĩnh, nhưng lại hơi kỳ dị. Hắn nói xong còn đưa tay vuốt ve mắt cá chân mỏng manh yếu ớt của cô, giống như chỉ cần hơi dùng lực là có thể bóp nát mắt cá chân của cô.

Hắn giống như đang nhớ tới chuyện gì đó, nhớ tới sau khi cô chạy trốn, hắn tìm cô rất lâu, cuối cùng phát điên bị buộc đưa vào bệnh viện, mỗi ngày người không ra người quỷ không ra quỷ, hết thảy dựa vào ý chí tìm được cô sau đó tự tay giết cô để chống đỡ, không, hắn muốn từ từ tra tấn cô, chơi đùa cô cho đến chết, rồi sau đó trở lại làm một ‘người bình thường’. Hắn không bao giờ quên những thống khổ lúc đó, hắn hận Tống Miên thấu xương, hiện tại dùng đủ mọi cách dịu dàng dụ dỗ cô kết hôn với hắn cũng không phải không có ý trả thù.

Tất cả những chiếc mặt nạ đạo đức giả của hắn giờ đây chỉ là vỏ bọc cho lòng ham muốn chiếm hữu, kiểm soát, tình dục vốn đã mãnh liệt đến mức thái quá, nay lại càng biến thái, vặn vẹo hơn.

Nhưng khi hắn xé rách lớp vỏ bọc này, điều gì sẽ chờ đợi Tống Miên?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.