Lục Thanh Hoài nói xong thì kéo Tống Miên đi, hai người không đi thư viện mà đi thẳng về nhà.
Từ khi lên xe, thái độ của Lục Thanh Hoài rất lạnh lùng, nhìn sơ qua hắn không giống đang tức giận nhưng tâm tình lại có vẻ không tốt. Nếu hắn không nói chuyện, Tống Miên cũng sẽ không chủ động nói chuyện trước, cô cũng hơi tức giận, cô cho rằng hành vi của hắn vừa bất lịch sự vừa không thể giải thích được.
Vì vậy, hai người cũng không nói nhiều cho đến bữa tối, mãi cho đến khi Lục Thanh Hoài ăn xong bữa tối, lau miệng xong rồi đứng dậy, để lại một câu ăn xong lên thư phòng trên tầng tìm hắn.
Tống Miên chậm chạp ăn cơm xong, đi tắm rửa rồi mới cầm sách vở đi lên thư phòng.
Lục Thanh Hoài nghe thấy tiếng động, từ trong văn kiện ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc, Tống Miên làm bài tập như bình thường trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, hai người đều làm việc riêng.
Khoảng một giờ sau, Tống Miên làm xong bài tập, ngẩng đầu khỏi máy tính, bóp cái cổ đau nhức, Lục Thanh Hoài vẫn đang nghiêm túc xem văn kiện. Cô đặt cuốn sổ sang một bên, tiếp tục đọc sách, không biết qua bao lâu Lục Thanh Hoài mới nói với giọng mệt mỏi: “Lại đây.”
“Hả?” Tống Miên ngẩng đầu, Lục Thanh Hoài đang vừa một tay chống đầu một tay kéo cà vạt kêu cô lại gần. Cô khựng lại, bước tới đứng cạnh hắn.
Lục Thanh Hoài trực tiếp kéo cánh tay của cô, kéo cô vào lòng, Tống Miên ngã vào lòng hắn, nhưng cô lại vô tình hôn lên yết hầu nhô lên của hắn, đôi môi ấm áp của cô hé mở vừa hay ngậm vào chỗ nhô lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng chỗ đó của hắn di chuyển lên xuống, ngay cả người cũng lập tức căng thẳng.
Tống Miên chết lặng trong lòng hắn, Lục Thanh Hoài phát ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng, sờ mái tóc xù lông của cô: "Sao hôm nay em lại chủ động như vậy?"
Tống Miện trợn tròn mắt, vừa tức vừa bất lực, tức đến bốc khói, cô cắn môi đẩy Lục Thanh Hoài ra, định đứng lên thoát ra khỏi lòng hắn nhưng hắn lại ấn eo cô xuống khiến người cô càng dán sát vào người hắn.
“Em không có!” Tống Miên tức giận nói.
“Được rồi, em không chủ động.” Lục Thanh Hoài không tranh cãi với cô mà nhân cơ hội ôm lấy mặt, cúi đầu ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn.
Tiếng “Ưm” của Tống Miên bị hắn hôn sâu hơn, bốn cánh môi áp vào quấn lấy nhau, va chạm bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng nước. Đầu lưỡi ướt át của hắn liếm môi cô, xâm nhập vào trong kẽ môi cô, bừa bãi quấn lấy lưỡi cô, triền miên lưu luyến.
Kỹ thuật hôn của Lục Thanh Hoài thật sự rất cao siêu, hô hấp và ý thức của Tống Miên đều bị cướp đoạt, cô biến thành vũng nước dựa vào lòng hắn, cô rụt đầu muốn trốn lại bị hắn ấn sau đầu càng hôn vào sâu hơn. Bàn tay Tống Miên đặt trên ngực hắn cũng dần dần mềm xuống. Cô nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng suy nghĩ, xem ra hôm nay hắn thật sự không tức giận, nếu không hắn cũng không nhịn tới bây giờ mới phát tác.
Nhưng rất nhanh mọi chuyện đã chứng minh Tống Miên suy nghĩ nhiều rồi, Lục Thanh Hoài mới học được cách chờ đợi rất lâu, hơn nữa hắn càng giỏi ngụy trang, thay đổi cách hành hạ cô. Hắn sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài hắn chạm vào bất cứ chỗ nào trên người cô.
Lúc Tống Miên bị hôn đến mức choáng váng, đột nhiên cảm nhận được Lục Thanh Hoài cắn vành tai cô, khàn giọng oán trách: “Anh không phải đã nói với em rồi sao, ở nhà không được mặc đồ lót.”
Tống Miên mở mắt ra, lúc này mới nhận ra tay hắn đã thò vào trong đồ ngủ của cô, bàn tay ấm áp vuốt ve lưng cô rồi nhanh chóng cởi áo ngực cô lên phía trước, tùy ý nhào nặn bộ ngực mềm mại của cô.
Không mặc đồ lót thì hắn sẽ vu khống cô, nói cô dụ dỗ hắn, sau đó sẽ trở thành cầm thú cả đêm. Hắn luôn tìm ra lý do, Tống Miên không muốn tranh cãi với hắn, thở hổn hển đẩy hắn ra, thì thào nói: “Đi ra…”
“Đi ra? Đi đâu? Sao không phải ở đây?” Lục Thanh Hoài lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, khẽ cười, ngón tay hắn đẩy quần lót của cô sang một bên, cọ vào bộ phận sinh dục của cô hai lần, kéo căng môi âm hộ của cô, ngón tay thon dài đeo nhẫn lập tức đút vào trong âm đạo của cô.
“Ư…” Tống Miện khó chịu nhíu mày dựa vào người hắn, theo phản xạ kẹp chặt hai chân và âm đạo, vật lạnh lẽo và ngón tay nhanh nhẹn của hắn tạo nên những đợt sóng trong đường hầm nóng ẩm, tạo ra một đầm dâm thủy, cô ậm ừ khó chịu rồi ngã người ôm chặt lấy vai hắn nức nở.
“Miên Miên ngoan.” Lục Thanh Hoài hôn lên mặt cô, dịu dàng dỗ dành, nhưng tay hắn lại vào sâu hơn, dùng đầu gối đẩy chân cô ra, thậm chí đưa ba ngón tay vào âm đạo ẩm ướt nóng bỏng của cô để mở rộng âm đạo của cô.
Mỗi lần hắn làm màn dạo đầu đều nhẹ nhàng như vậy, nhưng càng về sau, hắn càng tàn nhẫn giống như một con người khác, lần nào Tống Miên cũng đau khổ không nói nên lời, cô muốn phản kháng nhưng lần nào cũng bị kéo vào vực thẳm dục vọng, cô vẫn cứ chống cự, yếu thế nhỏ giọng cầu xin: “Sáng mai em còn có tiết, hôm nay không làm được không?”
Nghe vậy, Lục Thanh Hoài dựa lưng vào ghế dường như không có ý ép buộc cô, rút ngón tay ra dùng khăn giấy chậm rãi lau, uể oải nói: “Vậy anh cứng rồi thì phải làm sao? Em giúp anh xuất tinh?”
Tống Miên ngồi trong lòng anh, cụp mi, dừng một chút rồi im lặng như nói đồng ý. Lúc cô chuẩn bị rời khỏi lòng hắn, Lục Thanh Hoài giữ lấy tay cô, cười nghiền ngẫm nói: “Anh muốn em cởi quần áo quỳ xuống trước mặt anh, trói tay em lại, em chỉ có thể dùng miệng hoặc ngực, còn muốn ghi lại toàn bộ quá trình có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]