Vào đêm giao thừa, rất nhiều họ hàng đến nhà Tống Miên, một nhóm người ngồi quanh bàn vừa trò chuyện vừa xem chương trình lễ hội mùa xuân, vừa ăn cơm tất niên.
Tống Miên ngồi cùng em trai và các anh chị em họ, bọn họ ăn xong trước nên đi ra phòng khách ngồi trên ghế sô pha chơi với nhau.
Trên bàn ăn, dì bảy dì tám nói chuyện rất rôm rả, chú của Tống Miên hỏi điểm số của cô, biết cô thi đạt kết quả cao, đứng trong top 10 nên ông hết lời khen ngợi Tống Miên, không ngừng khoe khoang nói cô học rất giỏi, biết cố gắng.
“Nó chẳng qua chỉ là may mắn nhất thời mà thôi, sau vài ngày thành tích tốt một chút thì điểm của nó sẽ dao động rồi lại tụt xuống thôi. Chú xem, suốt ngày nó chỉ biết ôm cái di động, không giống như Tiểu Vũ, nếu không phải đọc sách thì là đi học thêm, chẳng bao giờ nghĩ đến chơi đùa thả lỏng.” Mẹ Tống liếc nhìn Tống Miên một cái, không tán thành nói.
“Đừng nói đứa nhỏ như vậy, Miên Miên đủ thông minh hiểu biết, chỉ là chị không biết nhiều mà thôi.” Những người khác cười trách một tiếng, lúc này mẹ Tống mới nở nụ cười.
Tống Miên cúi đầu nhắn tin cho Lục Thanh Hoài, làm ngơ trước lời nói của mẹ Tống, cô đã quen rồi, nhưng Tống Vũ lại lặng lẽ huých vào khuỷu tay cô, đưa cho cô một viên kẹo sữa đã bóc vỏ.
Tống Miên ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cười xoa xoa tóc cậu, cầm lấy kẹo: “Vẫn là em trai tốt, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493570/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.