Tống Miên nói nỗ lực học tập là thật sự nỗ lực học tập, kỳ nghỉ hè cô dừng hết thảy hoạt động giải trí, ngoại trừ một phần thời gian dành riêng cho Lục Thanh Hoài, thời gian còn lại đều dành cho việc học.
Hiệu quả rất rõ ràng, trong kỳ thi xếp lớp đầu năm lớp 12, lần đầu tiên cô thi xếp thứ ba mươi lăm trong khối, thành công dựa vào bản thân để ở lại lớp chọn, đồng thời cũng dựa vào sự cố gắng của mình khiến tất cả các bạn học và giáo viên phải nhìn bằng con mắt khác.
Lần phân lớp này phần lớn vẫn là bạn học cũ, chỉ có một vài gương mặt mới, một trong số đó là học sinh nam cô đã gặp ở cửa phòng y tế trong đại hội thể thao năm lớp 11.
Anh ấy tên là Hứa Trạch, ngồi ở phía sau Tống Miên, anh ấy nhận ra Tống Miên nhưng Tống Miên không nhận ra anh ấy, bởi vì lúc ấy cô đang chôn trong lồng ngực của Lục Thanh Hoài, căn bản không dám gặp ai.
Hứa Trạch nhiệt tình chào hỏi Tống Miên, nhưng lần đó ở phòng y tế Tống Miên thực sự bị dọa sợ, hơn nữa ngày đầu tiên của đại hội thể thao trong lớp lại xảy ra chuyện, từ đó về sau Tống Miên không dám nói chuyện nhiều hơn một câu với bất kỳ ai khác ngoài Lục Thanh Hoài.
Biểu hiện từ chối giao lưu của Tống Miên rất rõ ràng nhưng Hứa Trạch lại là người không hiểu được ánh mắt, vẫn cứ tiếp tục cố gắng nói chuyện với cô.
Tống Miên hầu như không tiếp xúc với người khác, bởi vậy càng không biết từ chối người khác như thế nào, cô đành phải viết một tờ giấy cho anh ấy để anh ấy đừng nói chuyện với cô nữa, nhưng Hứa Trạch lại bắt đầu nói chuyện phiếm với cô trên giấy.
Anh ấy thực sự là một người hay lảm nhảm, lại là một người rất thú vị với đầy những ý tưởng kỳ lạ tuyệt diệu.
Mặc dù là học sinh ban tự nhiên nhưng lại thích nói với cô về một số nhân vật lịch sử và chuyện xưa của họ, hơn nữa còn kể chuyện vô cùng sinh động và thú vị, điều này đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho cô. Tống Miên cũng dần dần quên mất những lời của Lục Thanh Hoài, không còn coi người xa lạ là hồng thuỷ hay mãnh thú gì nữa, vì thế cả hai chưa một lần nói chuyện ngoài mặt nhưng dần dần ngầm giao lưu qua giấy.
Hôm nay sau bữa trưa, Lục Thanh Hoài bị gọi đi họp, cả lớp vẫn tự học như thường lệ.
Tống Miên đang làm bài tập mà Lục Thanh Hoài giao cho cô, đột nhiên từ phía sau có một cục giấy được ném lên, Tống Miên giật mình theo phản xạ nhìn sang bên cạnh, may mà A Nghiên đã đi họp.
Cô nhẹ nhàng thở phào, mở cục giấy ra, trên đó là những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Đám con gái mấy cậu thích thứ gì vậy? Nói ra để cho tôi tham khảo với. [Ngón tay chụm vào nhau]”
“Tại sao tự dưng lại hỏi tôi điều này?”
Tống Miên nhanh chóng trả lời, cẩn thận nhìn xung quanh xem xét rồi dùng mu bàn tay giơ ra sau lưng để đưa cục giấy.
“Ha. Chẳng là tuần trước tôi mới theo đuổi một cô gái và tuần này tôi sẽ hẹn hò với cô ấy, tôi cần học hỏi các tiền bối lấy một chút kinh nghiệm để không làm rối tung mọi chuyện lên. [chắp tay]”
Mặt Tống Miên bỗng đỏ lên, cô thì tính là tiền bối gì chứ...
Ăn uống, trà sữa, xem phim gì đó đều được nhỉ?
Tống Miên càng đỏ mặt hơn khi nghĩ đến cuộc hẹn hò hằng ngày của mình với Lục Thanh Hoài, cô dựa trên kinh nghiệm thời kỳ yêu đương trong sáng của bản thân rồi cho anh ấy một vài lời khuyên, sau đó nhanh chóng lặng lẽ chuyển cục giấy về.
Cô cho rằng tất cả hành động của mình đều được giấu kín không ai biết được, nhưng cô lại không biết nụ cười và sắc mặt ửng hồng của mình đã bị một đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thấy.
Lục Thanh Hoài đứng ở cửa phòng học, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Miên một cách hờ hững rồi lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nơi này.
Một lúc sau, cục giấy lại bị ném lên, cô còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy một giọng nói tức giận: “Hai người đang làm gì vậy? Ai cho hai người truyền giấy trong tiết tự học? Đứng lên hết cho tôi!”
Cái bàn bị đập mạnh phát ra tiếng vang lớn, Tống Miên sợ tới mức trắng bệch cả mặt, cô theo phản xạ nắm chặt quả cầu giấy trong tay đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện, hơn nữa ở phía sau giáo viên chủ nhiệm chính là Lục Thanh Hoài.
Nhìn vào đôi mắt đen láy và bình tĩnh của Lục Thanh Hoài, trong lòng cô đập thình thịch một chút.
Xong rồi, A Nghiên nhất định sẽ rất tức giận.
Trong nháy mắt, hơi thở của cô bị ngừng lại, cô sợ hãi đến mức muốn khóc.
Cả Tống Miên và Hứa Trạch đều đứng dậy, ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía họ.
Tống Miên vừa xấu hổ vừa sợ cúi đầu đến nỗi không thể cúi đầu nữa, cô không dám nhìn giáo viên chủ nhiệm hay Lục Thanh Hoài, giáo viên chủ nhiệm vẫn nghiêm khắc quát lớn ra lệnh: “Đưa tờ giấy cho tôi.”
Tống Miên siết chặt nắm tay, không dám trái lệnh cô giáo nhưng cũng không dám đưa tờ giấy ra, cô cắn chặt môi, hai mắt đã đỏ bừng vì sợ hãi.
Sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm càng ngày càng kém, tiếng nói phát ra lại càng cao hơn, cơ thể Tống Miên run lên bần bật, cô đã suy nghĩ xem nếu bị gọi phụ huynh thì phải làm sao, A Nghiên nổi giận thì phải làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi mím môi của cô, Hứa Trạch lớn tiếng nói: “Thưa cô, tờ giấy ở chỗ em, là em chủ động truyền giấy cho Tống Miên, em có bài toán không biết làm thế nào nên muốn hỏi bạn ấy, không tin cô có thể mở ra xem.”
Sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm âm trầm cầm lấy tờ giấy trong tay Hứa Trạch rồi mở ra, quả nhiên là một bài toán, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, cô giáo quở trách: “Em thấy câu em nói nghe có lý không? Em đã học lớp 12 rồi còn không biết tự học sao? Bây giờ hai em đi ra ngoài đứng phạt cho tôi, hết giờ học mới được vào lớp. Thanh Hoài, em theo tôi đi tìm cô giáo Lưu.”
“Vâng ạ.” Lục Thanh Hoài thấp giọng đáp lại.
Tống Miên nhẹ nhàng thở phào, giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm khắc, còn rất thích gọi điện thoại cho phụ huynh, cô không bị gọi điện thoại cho ba mẹ đã là hạnh phúc trong bất hạnh.
“Hai người các em còn ngây ngốc đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau đi?” Giáo viên chủ nhiệm lại rống lên một tiếng.
Nghe vậy Hứa Trạch đi ra ngoài trước, Tống Miên mím môi nhìn Lục Thanh Hoài, nhưng Lục Thanh Hoài đã cúi đầu đọc tài liệu từ lâu, không hề thấy một vẻ dịu dàng nào.
Tống Miên cúi đầu đứng ở cửa, đây là lần đầu tiên cô bị giáo viên phạt đứng, vừa xấu hổ vừa tủi thân muốn khóc.
Giáo viên chủ nhiệm lại đi một vòng trong lớp, sau đó rời khỏi lớp đi lên lầu. Lục Thanh Hoài đi theo cô giáo ra khỏi lớp, cho dù đi qua hai người bị phạt đứng trước mặt, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Tống Miên một cái.
Bây giờ ngay cả Hứa Trạch cũng nhận thấy có gì đó không thích hợp, anh ấy hoàn toàn không có tự giác của phạt đứng tự kiểm điểm, cũng không biết nhìn sắc mặt người khác, đĩnh đạc hỏi: “Chậc chậc, bạn trai cậu tức giận rồi à?”
Tống Miên trừng mắt đỏ hoe nhìn anh ấy, đều tại Hứa Trạch, đã bảo đừng nói chuyện với cô, anh ấy lại nhất quyết nói, bây giờ thì xong rồi, A Nghiên thực sự tức giận rồi.
Hứa Trạch cười khổ một tiếng, lúng túng nói: “Tôi cũng không biết vì sao cô giáo chủ nhiệm lại đột nhiên tới đây, từ trước đến nay buổi trưa cô giáo cũng không có vào phòng học, chỉ trách chúng ta quá xui xẻo.”
Bây giờ tâm trí Tống Miên chỉ toàn là nỗi oan ức bị phạt đứng và bản năng sợ hãi, sợ hãi trước sự tức giận của Lục Thanh Hoài, cô không muốn nghe anh ấy nói nữa, cũng không muốn dính dáng gì đến anh ấy. Tống Miên cúi đầu tràn đầy kháng cự xê dịch sang bên cạnh, yên lặng giận dỗi với chính mình.
“Này, đừng như vậy. Xin lỗi nhé, hôm nay là tôi liên luỵ đến cậu, hôm nào tôi mời cậu uống nước coi như xin lỗi được không?” Hứa Trạch tự biết mình đuối lý, đi đến bên cạnh cô ôn tồn nói.
“Không cần, cậu chỉ cần tránh xa tôi ra, không nói chuyện với tôi là được.” Tống Miên nghẹn giọng nói.
“Vậy cậu không thắc mắc tại sao tôi vẫn còn có một tờ giấy khác hả?” Khóe miệng Hứa Trạch mím lại, cố ý hỏi.
Tống Miên đúng là thấy hơi thắc mắc, cô do dự nhấp môi nhỏ, giọng khô cằn hỏi: “Tại sao?”
“Ha ha, con gái ngoan ngoãn như cậu làm sao hiểu được! Tôi rút kinh nghiệm từ những lần bị bắt được trước đó nên lần nào cũng chuẩn bị trước hai cục giấy để… Ấy…”
Hứa Trạch đang tự hào khoe khoang kinh nghiệm của mình thì giọng nói của anh ấy đột nhiên biến mất, ánh mắt nhìn về phía sau Tống Miên.
Tống Miên nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của anh ấy, phát hiện Lục Thanh Hoài đang cầm một xấp tài liệu đi ngang qua đây.
“A Nghiên...” Tống Miên nhịn không được tủi thân gọi hắn.
Lục Thanh Hoài cầm một xấp tài liệu đi thẳng vào lớp, giống như không nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên Tống Miên bị hắn hoàn toàn phớt lờ và đối xử lạnh lùng như vậy, cô ngây người nhìn bóng lưng và sườn mặt tinh xảo mà lạnh nhạt đến xa lạ của hắn.
Dường như cô đã bị vứt bỏ, A Nghiên thực sự tức giận, hắn thực sự không cần cô nữa.
Hứa Trạch nói với cô cái gì cô cũng không nghe lọt vào, chỉ không ngừng rơi nước mắt một cách máy móc, lau thế nào cũng không hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]