Tưởng Niệm một người bước đi trên đường, cười khanh khách nhìn người ta đi tới đi lui, những chiếc xe băng qua đường lớn ngõ nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy mây trắng, cô cười càng vui vẻ hơn, khóe miệng nâng lên góc độ hoàn mỹ, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, Tuyệt đi nước Anh mấy ngày rồi, mặc dù cứ cách hai giờ sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng cô vẫn rất nhớ, rất nhớ anh, ban đêm không ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc cô sẽ mất ngủ! Xem ra cô đã có thói quen có anh, đã không thể rời bỏ anh rồi.
Sau khi anh đi, một mình ở biệt thự làm cho cô cảm thấy sắp hỏng mất, cho nên hiện tại liền đi ra ngoài dạo phố một chút, mua một chút đồ, ngồi đợi, còn muốn đi nhìn chú An, kể từ mấy ngày hôm trước sau khi An Nguyệt Lê bị phán tội ở tòa án tối cao ở thành phố A, cô đã khônggặpqua chú An, tính toán cũng sắp được mười ngày rồi.
An Nguyệt Lê bởi vì giết lầm khiến cho Trịnh Mỗ bị thương tật nghiêm trọng nên bị kết án năm năm, cô biết, nếu quả thật muốn phán tội, năm năm hình như vẫn chưa đủ, là Tuyệt, Tuyệt đứng ở giữa giúp, cô và người nhà họ An đều cảm kích anh.
Hôm nay khí trời mát lạnh, gió nhẹ thổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, trên cây lá phong bị thổi rơi xuống, rải xuống khắp mặt đất một màu vàng xám trông thật đẹp mắt.
Trong gió mang theo mùi bùn đất và cỏ xanh, Tưởng Niệm thích nhất mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554053/chuong-129-1.html