"Thiếu phu nhân không thích thỏ sao?" Tiểu Linh nghiêng đầu không hiểu, con thỏ trắng đáng yêu như thế, thiếu phu nhân làm sao lại không thích đây? Không phải nói trong tận đáy lòng của người lương thiện rất thích động vật nhỏ sao? Con thỏ này cô đã bắt rất lâu mới được à.
"Tôi từ nhỏ chỉ sợ động vật có lông, mặc dù tôi rất cảm tạ cô phí tâm tặng quà cho tôi, nhưng tôi thật sự không dám nhận, ý tốt của cô tôi ghi nhận trong lòng, cầu xin cô, cầm xa ra có được không?" Tưởng Niệm nhìn dáng vẻ thất vọng của cô ấy, có chút áy náy, rụt cổ, vẻ mặt khủng hoảng tới cực điểm, cánh môi bắt đầu lay động, tội nghiệp nhìn vào cái giỏ đựng thỏ con của Tiểu Linh, lại phát hiện con kia nháy mắt nhìn mình, trong con ngươi giống như hơi nước, làm cho người ta cảm giác nó bị người vứt bỏ ven đường rất đáng thương, tròng mắt màu xám tro kia điềm đạm đáng yêu làm sao, Tưởng Niệm cảm thấy nó giống như đang cầu xin mình giữ nó lại.
Chần chờ một chút, thật sự không chịu nổi ánh mắt điềm đạm đáng yêu của tên nhóc này, Tưởng Niệm cắn răng nói "Cô tìm một chỗ nuôi nó đi, chăm sóc cho tốt."
Tiểu Linh vừa nghe, cao hứng cực kỳ, toét miệng, gắng sức gật đầu, "Tốt rồi, bây giờ tôi liền dẫn nó đi ăn cái gì đó, xem nó khô quắt khô queo như này, giống như chưa bao giờ được ăn no vậy, thật đáng thương nha."
Nói xong liền xách giỏ đi ra ngoài, Tưởng Niệm vẫn còn trong sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554052/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.