"Đang nói chuyện gì?" Một giọng nữ cực kỳ cao vút đột nhiên ở sau lưng vang lên, vẫn còn dùng sức vỗ bả vai của cô.
"A ——"
"A ——"
Tưởng niệm và Tiểu Linh bất ngờ, sợ hãi tới mức hét lên, sợ hãi ôm lẫn nhau, thân mình run run, chưa từng nghe qua có người dọa chết người sao?
"Là tôi," Mari Mai Kasi giơ tay đung đưa dưới con mắt trợn to thẫn thờ của hai người kia, nén cười nhìn vẻ mặt của họ giống như gặp phải quỷ.
Tưởng Niệm và Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Mari Mai Kasi toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc dù khuôn mặt mộc nhưng vẫn nhìn ra được là một sắc đẹp khuynh thành.
Tưởng Niệm bình ổn hơi thở trong lòng sợ hãi, hung hăng nuốt nước bọt "Cô làm gì mà đứng sau lưng chúng tôi vậy? Thật dọa người."
Tiểu Linh đần độn gật đầu.
Mari Mai Kasi xem thường họ, sau đó thảnh thơi đi tới phòng khách, Tưởng Niệm dí dỏm lè lưỡi đi theo phía sau cũng tiến tới phòng khách.
"Tôi đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm." Tiểu Linh cung kính gật đầu, sau đó cúi người lui ra.
Tưởng niệm ngồi trên ghế sofa, nhàm chán cầm tạp chí trên khay trà tùy ý lật từng trang, nghĩ tới cho đến giờ anh ấy vẫn chưa ăn cơm, nguyên lai là đợi cô, trong lòng không nói ra được cảm động, khóe miệng tự nhiên cười ngọt ngào.
Mari Mai Kasi nhìn bộ dạng hoa si của cô, không nhịn được trêu chọc cô "cười cái gì mà cười? Nước miếng đều chảy xuống kìa, coi như anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554050/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.