Đường Cẩm Thư cười đủ, quay lưng đi không còn nhìn An Cảnh nữa. Bên trong phòng giam, An Cảnh nhẫn nhịn hờn ý, nói khẽ: "Cẩm Thư cảm thấy làm chó, mèo khó sao?"
Đường Cẩm Thư nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: "Mèo chó có cái gì khó làm, cả ngày trừ ăn uống ra, mệnh nhàn nhã..."
"Vậy làm người khó sao?" Dưới ánh nến gương mặt An Cảnh ôn nhuận như ngọc.
Đường Cẩm Thư nhìn lướt qua, không nhịn được nói: "Khó khó khó, khó như lên trời!"
Đường Cẩm Thư cứ như vậy ngủ một giấc đến khi tỉnh, mơ mơ màng màng thấy người tới đã đổi cái gian phòng khác, trên giường cách một lớp rèm của mỏng manh trông thấy trong phòng bố trí mười phần lịch sự tao nhã, khí tức hoa lê thơm ngọt tràn ngập trong phòng, lại mơ hồ cảm thấy hết sức quen thuộc.
"Mạn châu." Đường Cẩm Thư lần nữa nhớ tới vị Hồ Quốc công chúa không hẹn mà gặp kia.
Ngoài cửa sổ sắc trời còn sớm, mơ màng âm thầm đốt một ngọn nến, đại khái là mới tờ mờ sáng, giờ này trong cung đại đa số người vẫn đang ngủ, chỉ có Hưởng Tuyền nằm trong góc ngáp ngủ.
Đường Cẩm Thư giật giật ngón tay, gọi Hưởng Tuyền đến, trên thân mặc dù đau nhức, nhưng cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ đến An Cảnh đã sớm thay hắn dọn dẹp một phen.
Bên giường có cái thị nữ thấy hắn tỉnh, đi tới nhỏ giọng nói: " Đường công tử, Hoàng Thượng đã phân phó ta, người hiện nay muốn ăn gì?"
Đường Cẩm Thưcúi đầu chọc chọc cái bụng tròn trịa của Hưởng Tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-mo-phan/2230647/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.