Mục Thư Du đột nhiên mở mắt ra, một cử động cũng không dám, chỉ dè dặt chuyển động con mắt đánh giá bốn phía, nửa ngày mới thở phào nhẹ nhõm, thật may chỉ là mơ thôi, trong mơ nỗi đau của cha mẹ kiếp trước, đứa con không có duyên gặp mặt kêu khóc, người chồng lạnh lùng quay đi, đồng nghiệp thương cảm và cười trên nỗi đau của người khácđan xem với những vong hồn bốn trấn đang kêu gào thảm thiết,thật đúng là một cơn ác mộng.
Cũng không biết vì sao kể từ ngày chuyện bốn trấn bị tàn sát được nhắc lại, nàng đãliên tục vài ngày đều bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, ban ngày lại chưa từng nghĩ qua những chuyện này, vì sao buổi tối còn có thể không tự chủ mà mơ tới những chuyện này đây?
Nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở trầm ổn, Mục Thư Du hoàn toàn bình tĩnh lại, Tần Thừa Thích đã liên tiếp năm ngày đều ở lại nơi này của nàng, tuy nói nàng có chút mệt mỏi khi phải ứng phó, nhưng có hắn ở bên cạnh nàng cũng có chỗ tốt, ít nhất khi nàng bị ác mọng lay tỉnh cũng sẽ không đánh động Như Lan Như Ý.
nhẹ nhàng thở dài, lại trở mình, Mục Thư Du nhắm mắt nhíu mày, tiếp đó chưa kịp chợp mắt trời đã sáng.
“Thái phi, Hoàng hậu phái người tới mời ngài qua đó.” Như Ý vừa chải tóc cho Mục Thư Du vừa nói.
“Biết rồi, động tác mau chút đi.”
Thay xong y phục, Mục Thư Du liền dẫn người đi Vĩnh Hoa cung.
“Thái phi mời ngồi, sắc mặt ngươi so với trước đó vài ngày kém hơn rất nhiều, sao lại tái nhợt như vậy, hay là bị bệnh rồi?” Hoàng hậu cẩn thận nhìn Mục Thư Du, có chút bận tâm.
Mục Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dinh/2313318/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.