Tần Thừa Thích chậm rãi cởi xiêm y của Mục Thư Du ra, từng chiếc xiêm y rơi xuống đất, thân thể của Mục Thư Du cũng ngày càng run vì hồi hộp.
“Nàng đang sợ Trẫm sao?” Tần Thừa Thích môi kề bên tai Mục Thư Du nhỏ giọng hỏi.
Mục Thư Du không được tự nhiên trốn tránh hắn: “Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, thần thiếp được thánh sủng, vui còn không kịp, sao lại sợ chứ.”
“không sợ thì tốt, Trẫm tin nàng.”
Mục Thư Du nghe xong cũng không nói, lúc Tần Thừa Thích môi hôn lên chính mình thì lập tức ngừng hơi thở.
Tần Thừa Thích chỉ hung hăng hôn một chút, rồi khẩn cấp ôm ngang lên Mục Thư Du hướng về phía giường, các nô tài cũng biết điều mà đi ra ngoài hết, lặng lẽ đóng kỹ cửa phòng.
Mục Thư Du cỡi hết số quần áo còn lại trên người, Tần Thừa Thích không nhanh không chậm đứng lên, cũng không vội mà chỉ ngồi bên Mục Thư Du nhìn kỹ nàng.
“Hoàng thượng, vẫn nên tắt đèn hết đi, thần thiếp thấy bất nhã.”
“Ái phi của trẫm từ khi nào lại để ý những điều này, Trẫm chỉ hận không thể khiến đèn sáng lên thêm một chút, để Trẫm nhìn rõ ràng hơn.” Tần Thừa Thích nói xong cũng đem xiêm y cởi ra một bên, sau đó tựa vào bên người Mục Thư Du, chậm rãi sờ thân thể ngọc ngà của nàng.
Mục Thư Du bị động để Tần Thừa Thích làm việc, cả người Tần Thừa Thích áp lên nàng, vừa hôn môi Mục Thư Du, cắn, lưỡi cạy mở hàm răng của nàng ra.
(Truyện được đăng tại Cungquanghang.com)
Lần này Tần Thừa Thích vẫn không tiếp tục hôn sâu, mà hôn dọc theo cổ trắng ngần của Mục Thư Du rồi di chuyển đến hai gò bồng đảo căng đầy, một tay cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dinh/2313249/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.