Chương trước
Chương sau
Trịnh Kim Linh vốn còn mang vẻ mặt chờ mong, giờ khắc này lại giống như miếng giẻ lau nhúng nước, nàng cho rằng những người này có thể khiến cho Phượng Chỉ U phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, để cho nàng trút giận.

Nhưng bây giờ kết quả......

Những tên hộ vệ kia, lại bị tiện nhân này đánh cho tới mức cầu xin tha thứ?!

Nàng sắp điên rồi!

...

Còn Phượng Chỉ U, nghe thấy mấy lời xin tha thứ có vẻ thành khẩn kia, cũng chỉ hờ hững nói: "Trở về nói cho Ngô lão gia, nếu như không muốn chuyện xấu của nhi tử hắn và Trịnh di nương truyền ra ngoài, thì lăn đến đây bồi thường đủ bạc, thì ta sẽ coi như xong việc, nếu không, kết cục của hai người bọn họ, người này chắc chắn thảm hơn người kia!"

Nói xong, Phượng Chỉ U còn nhìn thoáng qua Ngô Thanh Tùng, hạ thân Ngô Thanh Tùng nhất thời căng thẳng, thân thể cũng không tự giác căng cứng, lúc nãy nhìn có người đã phế đi, hắn ta nghĩ thôi cũng sợ hãi, nếu vừa rồi Phượng Chỉ U cũng làm như vậy với hắn ta, vậy còn không biết kết quả sẽ như thế nào đây!

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn ta cũng phát run.

Người nọ sợ tới mức không dám lên tiếng, mà Phượng Chỉ U lại lên tiếng lần nữa: "Mặc kệ vị thiếu gia này của các ngươi có được sủng ái hay không, nhưng chung quy vẫn là hổ dữ không ăn thịt con đi? Coi như là Ngô lão gia không để đứa con này vào mắt, nhưng Ngô lão gia các ngươi vẫn luôn là một người xem trọng mặt mũi? Nghe đây, ta chỉ cho các ngươi thời gian hai nén nhang, đừng chậm trễ!"

Những người đó sợ tới mức thân thể run lên, đang muốn đáp lại, thì Phượng Chỉ U dùng giọng nói lạnh lẽo đuổi đi: "Cút!"

"Vâng vâng vâng."

Đám người đó không dám do dự, đỡ nhau gấp gáp rời đi.

Mà Phượng Chỉ U vào trong, nàng như cười như không liếc nhìn Trịnh Kim Linh, sự châm chọc không che dấu phóng đến trên người nàng ta, nàng vốn mặc kệ nàng ta, nhưng đôi khi, nữ nhân bé nhỏ không đáng kể này, cũng rất phiền phức, lần này cũng xem như thuận tiện báo thù cho nguyên chủ Phượng Chỉ U trước kia, kích thích một chút xem thế nào?

Nghĩ tới đây, nàng lạnh nhạt lên tiếng: "Thật ra, ta trói ngươi, chẳng qua chính là ghét bỏ ngươi vướng chân vướng tay, mới trói ngươi một chỗ như thế, chứ bình thường mà nói, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, lưu lại Ngô Thanh Tùng là được rồi, dù sao...... Ngươi chẳng qua chỉ là một di nương, sao có thể sánh được với nhi tử? Trịnh Kim Linh, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi, ta thật sự không để vào mắt, nhưng ngươi chọc đến ta, ta lại ngay cả ý nghĩ lấy ngươi là con tin cũng không có, bởi vì...... ngươi thật sự vô dụng."

Giọng nói lạnh nhạt kia, đâm thẳng vào trái tim Trịnh Kim Linh, làm cho sắc mặt Trịnh Kim Linh cũng vặn vẹo theo, thậm chí đều mang theo sự phẫn nộ cực điểm, đây quả thực so với tát nàng một cái còn làm cho nàng khó chịu hơn!

Nhiều người ở đây như thế, vậy mà Phượng Chỉ U lại nói nàng còn chẳng đáng để bắt làm con tin!

"Phượng Chỉ U! Ngươi đừng có quá đáng. Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, ta nói cho ngươi biết, ở trong mắt ta, ngươi chẳng là cái gì, ta cũng khinh thường nhìn ngươi một cái!"

Phượng Chỉ U như cười như không: "Khinh thường? Vậy còn tới bới móc làm gì?!"

Trịnh Kim Linh lập tức nghẹn lời: "Ta......!"

Sắc mặt nàng ta khó coi đến cực điểm, triệt để cảm thấy mất mặt, nhưng nàng ta không cam lòng, đảo mắt một cái, nhất thời nhớ đến lời nói lúc trước của mình, nàng ta gấp gáp lên tiếng đáp trả: "Đó là bởi vì ta biết ngươi, ta biết ngươi là cái gì mặt hàng! Ta coi thường ngươi, nhưng ta không muốn người khác bị che mắt, hàng ngươi bán đều là hàng giả!"

Phượng Chỉ U cười nhạo một tiếng, sao đó mặc kệ nàng ta lảm nhảm, đi thẳng vào phòng trong.

Phượng Chỉ U không đáp lại, khiến Trịnh Kim Linh xấu hổ đỏ mặt, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì Phượng Chỉ U.

...

Mà Đặng Kỳ Kỳ ở một bên, cũng là thở phào một hơi, hiện tại nàng ta càng ngày càng bội phục muội muội nhà mình, một màn vừa rồi làm cho nàng ta hãnh diện không thôi.

Chỉ là...... muội ấy......

Sao lại lợi hại như vậy? Đặng Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua Phượng Chỉ Minh, đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Thân thủ này của muội muội...... Nàng từ nhỏ đã luyện qua sao?"

Vẻ mặt Phượng Chỉ Minh mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không ngờ được muội muội của mình có thể lợi hại như vậy, thậm chí trong mắt đều là sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi: "Ta... ta cũng không biết ..."

Ánh mắt Đặng Kỳ Kỳ ánh lên tia ngờ vực: "Hai người lớn lên cùng nhau mà, chàng không biết?!"

Phượng Chỉ Minh bị Đặng Kỳ Kỳ vặn hỏi như vậy, nhất thời đỏ mặt: "Nàng gả tới đây cũng một đoạn thời gian rồi, tất cả mọi người sống cùng nhau, nàng đã từng thấy muội ấy luyện qua bao giờ chưa?"

Đặng Kỳ Kỳ nhất thời nghẹn lời, hai vợ chồng mắt to trừng mắt nhỏ, trong ánh mắt đều lại kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi, chỉ là hiện tại nhiều người như vậy, hai người cũng không tiện tiến lên hỏi, chỉ có thể ù ù cạc cạc đứng đó.

...

Mặc dù Phượng Chỉ U biết huynh tẩu mình có điều nghi hoặc, nhưng cũng không muốn giải thích nhiều, đi thẳng vào phòng, các phụ nhân cũng đi theo vào, dù sao chuyện vừa rồi, ai cũng muốn xem kết quả, cho nên mọi người mới theo nhau ra xem.

Tôn phu nhân vô cùng kinh ngạc mà hỏi: "Muội muội, thân thủ này của muội cũng quá lợi hại rồi! Đám người đó hoàn toàn không phải là đối thủ của muội nha, ta thật không ngờ muội còn trẻ như vậy, không chỉ có bản lĩnh tự mình kiếm tiền, mà ngay cả công phu cũng là không tầm thường nha!"

Khóe miệng Phượng Chỉ U cong lên: "Chẳng qua chỉ là một ít công phu mèo cào mà thôi, chỉ có thể trách những người đó ngay cả công phu mèo cào như ta cũng không bằng."

Tôn phu nhân bỗng cảm thấy hơi buồn cười: "Muội đó, cũng đừng quá khiêm tốn, ai trong chúng ta mà không nhìn ra muội có bao nhiêu lợi hại chứ ?"

Một phụ nhân khác cũng là cầm khăn tay che môi cười: "Ai nói không phải, ngươi khiêm tốn làm như vậy làm cái gì, chẳng qua thân thủ này của ngươi, có phải từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập rồi không, nếu không, nơi nào sẽ thuần thục như vậy?"

...

Trịnh Kim Linh bị trói ở nơi đó, lời của các nàng, nàng nghe được rõ ràng, nhưng trong lòng cũng nghi hoặc không nói nên lời, không đúng, Phượng Chỉ U sao có thể lợi hại như vậy, trước đây nàng ta đâu phải như vậy?

Trước kia Phượng Chỉ U nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa căn bản cũng không biết một chút công phu nào, nhưng nghĩ lại bộ dáng vừa rồi, lạnh lùng dứt khoát, thậm chí ra tay quyết đoán ngoan tuyệt như vậy, nhất là lúc đạp tới hạ bộ của mấy nam nhân kia, cho dù nàng là nữ nhân, nhìn thôi cũng cảm thấy đau...

Đây...... Đây là Phượng Chỉ U sao?

Nàng nhíu mày, không đúng, không đúng!

Nhưng nàng còn không nói được có chỗ nào không đúng, nàng cẩn thận đánh giá Phượng Chỉ U, lại phát hiện trên cổ tay nàng ta còn có một vết sẹo, chính là khi còn bé nàng gây ra, đây... Đây rõ ràng là Phượng Chỉ U mà.

Nhưng biến hóa sao lại lớn như vậy?

...

Tôn phu nhân cười: "Ta thấy á, tí nữa muội phải lừa hắn một trăm lượng, đập đồ của muội, còn tới đập cửa hàng của muội, chúng ta đều là nhân chứng, việc này cho dù là nháo lớn hơn, cũng không thể làm gì muội, huống hồ chúng ta cũng sẽ làm chỗ dựa cho muội, muội muội, ta nói với muội đó, lấy nhiều một chút, nhất định đừng băn khoăn những thứ kia, để cho Ngô gia không đau không ngứa bồi thường năm mươi lượng bạc, dù sao cũng đã đắc tội bọn họ rồi, sao không bắt bọn họ trả thêm nhiều một chút."

Phượng Chỉ U chớp chớp mắt, còn một tay nâng trán ra vẻ suy nghĩ sâu xa: "Tôn tỷ nói rất có đạo lý, nhưng tôi vừa mới đã nói với người ta, chỉ cần năm mươi lượng mất rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.